Chào Mừng


Hân Hoan Chào Mừng Quí Khách.

Lê Du Miên

Thứ Năm, 16 tháng 7, 2009

muôn kiếp phôi pha

*
người cũng hiểu
cái ngày tôi ra biển
biển rì rào sóng vỗ mạn triền đau
bờ đá tảng hòn chồng, hòn vợ
nợ nần nhau muôn kiếp vẫn cúi đầu
*
người cũng hiểu tôi thả thuyền trên biển
sóng dồn xô bóng trắng bạc đầu
bạc như tình tôi hai ba năm lận đận
biến tan rồi...
mà mãi dội niềm đau
những con thuyền giấy nhấp nhô, ngụp lặn
chìm đắm đời nhau
quên lãng mãi nghìn sau
*
người cũng hiểu...
giống như người...
tôi xếp hàng nỗi nhớ trên bờ cát không êm
bởi bước chân ai đã bước vội qua thềm
đánh rơi mất nửa hồn tôi sót lại
nước vờn theo như chừng ái ngại
cuốn nhẹ đi dấu vết nhạt mờ
*
người cũng hiểu...
tôi thương người ngày đó
nét ngây thơ, người, như thuốc phiện tôi ghiền
tôi quay quắt dấu hoài điều trăn trở
bỏ trong ngăn chiếc tủ khoá vô tình
cõi buồn tôi mỗi ngày thêm nở rộ
người luôn về trong nỗi nhớ xinh xinh
tôi nhủ lòng...
như cô Long cổ mộ
Dương Quá tôi lại khốn khổ đợi chờ
chỉ trong mơ, dù chỉ trong mơ...
*
người cũng hiểu...
tôi hay tìm lén đọc
câu thơ người chả biết gởi cho ai
thơ như réo tình tôi trên triền dốc
kéo dấc mơ nào, mộng chửa tàn phai
có một đêm tôi mơ mình khóc
bởi dòng đời sao mãi chảy chia hai
tôi đuổi theo niềm riêng khó nhọc
vụt mất rồi, người bất chợt xa bay
*
người cũng hiểu...
đêm đó trên bờ biển
giống như người tôi thắp ngọn mong manh
để bên đó người nhìn qua cũng thấy
vệt khói xanh xanh, bay quanh
như lời tình còn quyện, quấn quít, an lành...
nhưng...
gío đã thổi giấc mơ tôi vụt tắt
lạnh xô về tê cóng cả đôi tay
*
biển bây giờ toàn màu đen ngắt
tôi chợt hiểu rằng...
chuyện cũ đã phôi phai...
*
lê du miên
(2000)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét