Chào Mừng


Hân Hoan Chào Mừng Quí Khách.

Lê Du Miên

Thứ Năm, 25 tháng 8, 2011

duyên


ta trên con dốc thở dồn
em dưới khe suối bồn chồn ngóng lên
một mâm hoa quả nhang đèn
ta cúng ta vái cho duyên quyện vào

duyên nhìn nghiêng thấy xanh xao
thấy hai dải yếm khoe đào tròn căng
ta nhìn lấp lánh bóng trăng
trốn trong váy ống phòng không gío lùa

duyên thầm giống ánh sao tua
đôi chân dài đủ chết vua khuynh thành
ta nằm háo hức năm canh
chờ duyên chín rụng đêm tàn bóng khuya

Lê Du Miên

trừu tượng

trừu tượng

tôi không thể đọc được
một bài thơ treo ngược
đầu găm chùi dưới đất
chân nhúng nhảy trên không

tôi không thể đọc được
một bức tranh trìu tượng
cây chồi mọc trên đầu
tua tủa ra nhiều rễ

tôi không thể hạnh ngộ
những mô hình lập thể
chằng chịt những bóng đêm
những màu ngang sắc dọc

đầu vơi nhiều sợi tóc
tôi khổ vì yêu em
tình cứ treo lủng lẳng
tôi chụp hụt quanh năm

lê du miên

chiếc tủ áo cũ

chiếc tủ áo cũ

chiếc tủ áo vẫn đứng im
như trời trồng
ngày em đi chiếc tủ bỏ không
tôi nghe em
nhốt nỗi buồn mình trong đó
những con mọt gỗ
kêu cót két quanh đêm
nhai hơi hướm em
thành nhiều mảnh vụn

lâu rồi tôi không quét
những con dán xuất hiện như những tên biệt kích
chui qua khe gỗ hở
chạy vòng quanh như những vận động viên
công đồn tôi như những toán đặc công
mặt bôi đầy vết nhọ

chiếc tủ làm bằng tạp gỗ
không chịu nổi nỗi buồn tôi
mỗi ngày một phình ra
biến dạng dị kỳ
tấm gương phía trước bị co giật
kéo hình em méo mó thảm thương
cái trần nhà đè trên đầu em quá nặng
đứt dăm sợi tóc
rớt xuống những con đường
mang nhiều dấu bom dịch hạch

lê du miên


Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011

Một Sớm Thu

Tôi thường hay check mail vào mỗi buổi sáng bên cạnh ly cà phê tự tay mình pha bốc khói. Tôi vẫn có thói quen thèm hơi hướm, một chút vị đắng của cà phê Việt Nam, dù cà phê Starbucks ở bên này cũng không tệ. Thói quen vậy mà, như người ta thèm hơi hám của nhau “lia thia quen chậu vợ chồng quen hơi” hay nói theo kiểu bình dân học vụ là ghiền …
Mở hộp thư ra sáng nay vỏn vẹn chỉ có một lá với tựa đề “Em Hát”. Tôi đọc lướt qua cái mail của nàng :” Nghe em vừa đàn vừa hát nè, em hát cho cơn xúc động …chìm xuống…”. Tôi mỉm cười tự nghĩ “ gớm xúc động gì mà ghê thế …” Nàng gởi cho tôi hai bài hát . Tôi lê con chuột bấm vào cụm chữ “Chiếc Lá Cuối Cùng”, bài hát thứ nhất. Tiếng đàn guitar dạo rồi lời ca vang lên :

“đêm qua chưa mà trời sao vội sáng
một đàn chim cánh nhỏ chở mùa sang…”

Bài ca này tôi đã nghe nhiều lần trong đời, nhưng nói không phải khen chứ bữa nay sao bài hát hay quá tôi kéo cao cổ áo như vừa thấy một chút lạnh của gió thu ùa về. Tôi đưa tay nâng ly cà phê lên nhấp từng ngụm nhỏ, hương thơm ấm áp trôi từ từ trong cổ, tiếng đàn, giọng hát như quyện vào những giọt cà phê. Ly cà phê buổi sáng nay có lẽ là ly cà phê ngon nhất trong đời tôi. Nàng xúc động là phải , trời đã chuyển mùa , vào thu rồi. Mùa thu với từng chiếc lá vàng rơi ….”Hàng năm cứ vào cuối thu lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc…”. Chắc là Thanh Tịnh lại làm cho nàng khóc rồi. Nàng của tôi vốn là một cô giáo mảnh mai, yếu đuối, yêu nghề yêu trẻ. Sau này khi liên lạc được với nhau, nàng viết cho tôi :” lúc mới ra trường bị chuyển về một vùng quê hẻo lánh đầy rẫy bom đạn và hiểm nguy, sinh tử chẳng kém gì người lính chiến. Một lần trên đường đến lớp, em đã bị một quả đạn pháo nổ hất tung lên …may mà không hề hấn gì “ .Tôi viết thơ cho nàng và nói với nàng rằng “đừng lo em ơi …bom đạn nó sẽ tránh mình mà …Nếu không phải là yêu nghề , yêu các em bé thơ thiếu thốn, nghèo nàn nơi vùng đất bất an thì nàng đã bỏ nghề về lại thành phố lâu rồi …Nhìn trời với màu mây xám của thu, nghĩ tới mùa khai trường, nghĩ tới các em học sinh thân yêu những ngày còn đi dạy …nàng bùi ngùi luyến nhớ rồi buồn, rồi suy nghĩ vẩn vơ là phải thôi.

Tôi quen nàng qua sự giới thiệu của một người bạn đồng nghiệp, không những là giới thiệu mà còn là …”giới thiệu hàm thụ” nữa mới ly kỳ chứ . Số là trong Sài Gòn lúc đó cùng chung sở với tôi có một người bạn, anh tên Hồ Trọng Thuyên, là một người Huế, say sưa văn chương nghệ thuật. Anh hát rất hay, làm thơ tình hết xẩy. Những năm 68 nghe anh hát “Mưa Hồng” tôi mê tít thò lò, dù cũng đã đôi ba lần được nghe Khánh Ly hát nhưng thú thật Thuyên hát bài Mưa Hồng còn hay hơn Khánh Ly một bậc. Vì say giọng hát và những bài thơ Thuyên viết, tôi làm quen với anh. Một dịp tình cờ anh giới thiệu nàng cho tôi. Nàng cũng là một cây thơ văn, thi phú, từ Huế vào theo học Sư Phạm Quy Nhơn, tôi nhớ hình như khoá 7 thì phải, từ đó những cánh thư bay qua bay lại. Nàng kể cho tôi nghe chuyện học hành, chuyện văn chương… và đôi khi nàng kể cả những …”thâm cung nội trú bí sử” có lẽ tại bí đề tài và cũng hết chuyện để nói, Tôi cũng vậy vì chỉ quen nhau hàm thụ nên ý tưởng nó cứ cạn dần, nặn óc ra cũng chẳng biết phải viết gì cho nàng nữa đây. Người ta, “dìu nhau đi trên phố vắng, dắt dìu về tới thiên đàng” cơ, thì chắc mới có nhiều chuyện để nói và nói hoài cũng không hết. Còn tôi với nàng ôi nghèo xơ nghèo xác những dữ kiện của chuyện tình …chưa hề biết mặt nhau nói chi đến chuyện dìu nhau. Rồi việc phải đến cũng đến. Những lá thơ bay đi đã mỏi cánh rớt lịch bịch đâu ở dọc đường …”sao không thấy hồi âm”..không phải tại ông đưa thơ, “không phải tại anh mà cũng không phải tại em” mà chỉ tại …miết rồi chán không buồn viết nữa .
Vào giữa năm 70,Công sở tôi cần một người về công tác ở Qui Nhơn, tôi chợt nghĩ tới nàng, tôi giơ tay xung phong ngay. Bạn đồng nghiệp ai cũng thắc mắc :” Quái lạ …thằng Du này khùng rồi, đang ở thiên đàng lại muốn sa địa ngục , vì lúc đó chiến trường Bình Định sôi sục. Đài, báo đưa tin những trận đánh ác liệt đang diễn ra, nào là trận Đèo Nhông, Phù Cũ, An Lão , Bồng Sơn ,Tam Quan…Sa Huỳnh …Thiên hạ đâu có biết vì Nàng nhảy vào vạc dầu sôi tôi cũng nhảy mà . Tôi bay ra Qui Nhơn vào một ngày nắng cháy với tâm trạng nôn nao háo hức. Chiếc máy bay hạ thấp cao độ, thành phố hiện ra bên cạnh bờ biển trông tuyệt đẹp. Chiếc máy bay lượn xát trên những mái nhà và đáp xuống. Tôi vui mừng xách hành lý bước ra khỏi phi trường, bây giờ tôi mới cảm nhận một chút lo âu khi thấy cổng phi trường lính ta, lính Mỹ, lính Đại Hàn gác nghiêm ngặt. Họ khám xét hành lý của khách và dĩ nhiên là của cả tôi kỹ lưỡng. Họ tịch thu của tôi một cây thuốc Pall Mall tôi mới hút có một gói …Tôi ức lắm, dơ hai tay lên trời, buột miệng…“what the hell”…
Đúng là một điềm xui xẻo. Mới tới nơi hứa hẹn, những tưởng đã xờ vào cánh cửa của toà “lâu đài tình ái” để mở ra những buổi tối hẹn hò cùng nàng dung dăng dung dẻ, thế nhưng …chưa chi đã mất toi một tube thuốc rồi .
Uể oải vì tiếc cây thuốc - một ngày lương của tôi đấy – tôi ngoắc anh xe ôm nhờ anh đưa về nhà người bạn ở đường Hàn Thuyên. Anh ta chở tôi lòng vòng qua những dãy phố, hàng hoá được bày bán trên vỉa hè, đa số khách hàng là những ông Tây mũi lõ và những ông mắt một mí lụng thụng trong những bộ đồ lính trận rằn ri đủ màu …Tôi thấy phố xá cũng tấp nập vui vui.
Một đêm ngủ vùi sau chuyến bay xa, tôi thức dậy hít thở không khí trong lành của thành phố biển. Người ngợm thoải mái nhẹ tênh. Tôi mỉm cười một mình , thành phố dễ thương và …những ngày tháng ở nơi này rồi cũng sẽ dễ thương như phố…khi có nàng, nàng Giáo Sinh Sư Phạm …Tôi bồn chồn, nôn nao được gặp nàng. Tôi phác hoạ ra một buổi chiều cùng nàng dạo phố, dự tính những câu chuyện để nói với nàng, tập bày tỏ….những cung cách “ga lăng” tôi đã thu thập được trên sách vở báo chí. Nói chung là như soạn thật kỹ một giáo án trước khi lên bục giảng. Nhất định nàng sẽ vui, cảm động , vừa lòng về tôi . Tôi nói với Bình bạn tôi :
- Tao cần mua một bó hoa
- Loại nào?
- Hoa Hồng
Bình chở tôi trên chiếc xe Dame cũ, tiếng máy xe nổ lạch bạch át cả tiếng trống đang thình thịch đập trong lồng ngực tôi.
- Tới rồi
Xuống xe, nhìn ngôi trường khang trang sừng sững trông ra biển, tôi thấy khớp, tôi vuốt qua lại áo quần, nâng bó hoa lên hôn nhẹ, hít thật mạnh, gió biển buổi sáng mơn man làm tôi tự tin hơn. Tôi bước tới cổng trường. Bác gác cổng chặn tôi lại:
- Có chuyện chi không cậu?
- Thưa bác tôi muốn vào văn phòng
Bác gác cổng mở hé cánh cửa nhỏ , tôi bước vào bằng những bước từ tốn trên đôi chân rung rung. Quái …sao lại “run như run thần tử thấy long nhan” thế này …Bước vào văn phòng tôi chào người mà tôi nhìn thấy trước tiên:
- Chào Thày ..
Ông ấy nhìn tôi như chờ đợi. Tôi nói ngay với giọng thì thầm, sợ mấy người chung quanh nghe được.
- Thày làm ơn giúp tôi …Cho tôi gặp cô…
- Khoá mấy, lớp nào ?
- Khoá 7, lớp nào tôi không nhớ …
- Khóa 7 ra trường rồi …
Ông ta nhịp nhịp cây viết trên bàn nhìn tôi như nhìn Từ Hải chết đứng . Tôi lững thững bước ra mà nghe buồn vời vợi.

Chúng tôi cứ mất hút nhau cho tới năm 2009, một người bạn cựu Giáo Sinh Sư Phạm Qui Nhơn gởi tặng tôi quyển Đặc San SP phát hành trong kỳ họp mặt truyền thống hàng năm tại Nam Cali. Mở trang danh sách các khoá, tôi dò tìm ra địa chỉ và số phone của nàng. Tôi gọi cho nàng, ngỡ ngàng phút giây nàng nhận ra tôi. Chúng tôi liên lạc email với nhau thường xuyên nhưng cả hai cùng quyết định hãy cứ “quen nhau hàm thụ” nên chúng tôi vẫn chưa bao giờ gặp mặt

Tôi thở dài, đưa chuột bấm vào bài hát thứ hai “Tưởng Rằng Đã Quên”…Tiếng đàn và giọng ca của nàng lại réo rắt vang lên :

”Tưởng rằng đã quên, cuộc tình sẽ yên…nhưng tim yếu mềm…”
“Tưởng rằng đã quên, tay em vẫn còn. Dựng đời bão lên làm từng vết thương hồn nhiên…”.

Vết thương hồn nhiên đã kéo da non từ lâu nhưng đôi khi trái gió trở trời nó lại tấy lên đau nhức. .. Hình ảnh của nàng hiện ra trong trí tưởng của tôi, cô giáo xinh đẹp duyên dáng đang đứng trước bảng đen vì tương lai của thế hệ mai sau. Tôi đứng lên bước về phía cửa sổ nhìn xuống thành phố. Dòng sông Willamette lững lờ uốn lượn giữa phố, phía trên là những dòng xe cộ chen chúc nhau như kiến. Dòng sông chuyên chở những ngày tháng thầm lặng của tôi qua đi nơi xứ lạ. Những chậu cúc trong vườn nhà đã nở hoa. Thu đã về rồi. Mùa khai trường một lần nữa lại đến . Em có nhớ bục giảng và bụi phấn không em.

Đưa mắt về phía chân trời xa, tôi hát nho nhỏ “đêm qua mơ dáng em đang ôm đàn dìu muôn tiếng tơ…”.. Tôi bỏ dở ly cà phê, ly cà phê nằm bất động trên bàn, buồn thiu…

Lê Du Miên