Chào Mừng


Hân Hoan Chào Mừng Quí Khách.

Lê Du Miên

Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2011

nắng

nắng

(gởi Người)

ở nơi tôi nắng hiếm, quí như vàng.

vàng mỗi ngày một lên giá. nắng nơi tôi đắt lắm từ khi xa người. vùng đất ảo tràn ngập một màu tối. xám xịt mưa giăng. tâm tôi tím thẫm màu thất tình. hoang vắng. sa mạc mùa thu không một chiếc lá vàng và cũng chẳng có những đám mây bàng bạc làm dáng cho ngôn từ. thế nên thơ tôi tịt, văn tôi ngọng. ba bốn năm qua ý tứ như trốn chạy khỏi cái đầu. tâm thần. tim thì dường như không luân chuyển . những giọt máu ung thư cô đọng bám trụ vách đường truyền làm tất cả ngừng lại. tên cảnh sát giao thông bất lực đứng chết trân ở những ngã năm , ngã sáu của cơ bắp đã mỗi ngày một xẹp xuống như những hình nộm trên cánh ruộng khô cằn. chỉ mỗi con bò gầy đang nằm lim dim nhơi lại những lời thơ cũ. cũ như câu chuyện cổ tích.

thỉnh thoảng tôi vẫn cố nhoài lên, chui qua những tảng mây cứng trên đầu, lọt vào vùng địa đàng năm xưa tìm đọc thơ người. thơ người một thời đã nuôi nắng nơi tôi. một thời nắng đã lớn nhanh, lan toả. thơ người bây giờ nuôi lớn nỗi buồn tôi. niệm khúc mênh mông. một vài lời nói đơn giản chẳng thể giản đơn được cõi lòng mình, nhưng một vài âm thanh nghe được nơi người đã thôi thúc chút lửa muộn trong bóng đêm tôi. cám ơn người.

có phải không một màu nhiệm. ngoài kia nắng đã bừng lên. lời kinh cầu hằng đêm tôi vẫn nhắc tên người, dù tôi là một tín đồ khô khan hai ba năm nay chưa hề xưng tội.

nắng nơi tôi quí hơn vàng ròng...

ldm
10/11