Chào Mừng


Hân Hoan Chào Mừng Quí Khách.

Lê Du Miên

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

muối mặt

gã đứng bất động như một pho tượng
nhìn người đàn bà ăn muối
có da mặt nhăn nheo màu chuối héo
chiều biển động gầm gừ như bày khủng long
chợt thức giấc sau nghìn năm ngủ nướng
người đàn bà nhăn mặt
cố nuốt cục đắng nghét xuống tận cùng ruột gìa
dù biết nó sẽ nằm im ở đó như những cục ung bứu
chờ mưa xuống tàn phai đời mình

người đàn bà cúi mặt trên ruộng muối
nước mắt hoà tan vị mặn
cùng hương vị hăng hăng mùi máu
chợ biển chiều nay vắng
con buôn vài đứa đôi mắt hau háu chê bai
nhận chìm những đống muối xuống đường cùng
biển vẫn bình thản đẩy những đợt sóng xô bờ
và luân vũ ngàn năm mở hội
người đàn bà nâng hai tay ngang mặt cầu cứu thuỷ thần
vị thần gìa nua bất lực chống gậy quay lưng
lắc đầu
không hiểu nổi những tiến bộ mang danh ngang tầm thời đại
hôm nay

gã bước đi như một robot
giữa bóng đêm nhờ nhờ
người đàn bà ăn muối từ từ tan như gặp chất cường toan
vị thuỷ thần và trăm ngàn con khủng long đứng lặng yên cúi đầu
ở nơi kia người ta vẫn nhảy múa liên hoan
bởi một người đàn bà chết đói
chẳng liên quan đến những ngày trẩy hội


lê du miên

đêm và người đàn bà goá

anh đi làm goá bụa thân em
ngày nắng rang khô một búp sen
đêm về rụng vài hạt sương trắng
làm ướt nụ hoa chõi đầu ngành

anh đi lộn kiếp thành cơn gió
thổi xuống lưng em chiếc lá vàng
chiếc lá bám ngay vùng xương cụt
làm ngứa, khu em, gãi nhục nhằn

anh về, kiếp lộn , thành ma xó
núp ở môi em khúc khích cười
nụ cười đục nước, bùn ai khuấy
nát cả tương chao, nát sự đời

em niệm nam mô xin cứu khổ
mong anh rong chơi cõi niết bàn
đừng làm ma xó hay cơn gió
cù nhột da em chỗ trũng lầy

hãy để em thành đàn bà đói
đêm nghe mèo rú gọi bạn đời
thạch thùng tắc lưỡi cong đuôi đợi
em cong người, em gọi anh ơi

lê du miên