Chào Mừng


Hân Hoan Chào Mừng Quí Khách.

Lê Du Miên

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Một Lần Bị ... Chó Cắn


 

 

Cát khập khiễng chạy ùa vào nhà như cơn bão giữa cái nắng nhiệt đới gay gắt. Trán vã mồ hôi, hắn ngồi bệt trên nền nhà tay ôm cái chân…bị thương máu còn đang chảy, rỉ như giọt cà phê phin, vừa xít xoa vừa lấm lét nhìn ra ngoài cửa sợ hãi. Một hồi sau hắn mới hoàn hồn thì cũng vừa lúc cô em gái hắn từ nhà sau bước ra, thấy chân hắn một ống quần bị rách có máu, cô hoảng hốt mặt tái mét hỏi dồn dập :” Anh làm sao vậy? Bị té? Bị xe…

 
Trong đầu cô nghĩ rằng chắc bị xe gắn máy va quẹt …” Đã dặn anh rồi …muốn đi đâu thì bảo cháu chở đi hay gọi ta xi …đừng đi bộ một mình ra đường…xe cộ bây giờ nó chạy kinh lắm, mỗi ngày hàng chục tai nạn xẩy ra trong thành phố này …Ngày nào cũng có người chết vì đụng xe …”.

Hắn chẳng còn hồn vía đâu trả lời những câu hỏi phát ra như súng liên thanh nhả đạn ngày xưa khi hắn còn trong quân đội. Cô bước vội lại cái tủ thuốc lấy bông băng và thuốc sát trùng rồi xà xuống bên hắn “để em lau chùi vết thương cho, coi chừng bị nhiễm trùng thì khổ …Có người chỉ xây xát chút đỉnh bị nhiễm trùng phải cưa cả cái ông chân đấy”.

-       Cô doạ tui chắc…làm gì mà đến nỗi vậy ?”

-       Thật đấy ông anh yêu quí, không đùa đâu. Anh nhớ cái thằng Phiên ở xóm dưới không ? Con ông trùm họ đạo đấy …chỉ bị chó cắn có tí xíu ở cổ chân thôi…coi thường ỉ y chẳng thèm chăm sóc vết thương …mấy ngày sau cái chân nhiễm trùng sưng to như chân con bò, hành sốt mê man , đưa vào nhà thương …Bác sĩ cưa chân luôn …

Hắn mặt tái mét, kéo chân lại như muốn dấu cái chân đi “ Bác sĩ gì mà kỳ lạ rứa?”. Vết thương sưng tấy thì cho uống trụ sinh…sốt cao thì cho thuốc hạ sốt … Thiếu gì thuốc tốt mà phải cưa chân người ta. Cô em thở dài “ nào ai biết đâu “. Băng bó vết thương xong, cô gọi điện cho thằng con:

 

-       Này về gấp đưa cậu sáu con vô bịnh viện…

-       Cậu sáu sao … mà phải vô bịnh viện?

-       Đụng xe …

-       Đụng xe ? Có nặng không ?

-       Nặng nhẹ gì cũng phải đi bệnh viện …Cần chích ngừa phong đòn gánh nữa…

 

Cát bị ám ảnh bởi những lời cô em phán ra. Hắn sợ thật vì hắn có bị đụng xe đâu mà hắn bị …chó cắn. Chẳng lẽ cái chân này rồi cũng bị cưa? Hồi nào tới giờ hắn biết khi bị chó cắn nếu là chó dại thì …bị làm sốt rống lên như điên sủa “gâu gâu” như chó và cuối cùng…toi mạng thế thôi làm gì có chuyện cưa chân …Ấy thế mà hắn vẫn sợ…Lỡ mà mình về lại Mỹ với một chân thì không biết ăn nói làm sao với bà con lối xóm. Ngày xửa ngày xưa trận mạc, xông pha lửa đạn, hoả tiễn 122 ly, pháo 130 ly…B40 …AK 47 còn chưa lấy được cái ống chân của hắn …Chả lẽ nào bây giờ hoà bình rồi mà con chó xoàng xĩnh kia lại ngoạm mất của mình cái chân sao.

Đang nghĩ miên man thì thằng cháu về. Nó xem vết thương rồi cười:

 

-       Ôi …Trầy da chút xíu …Mẹ cháu hơi tí thì …Mà xe nó đụng cậu ở đâu. Thằng tài xế có dừng lại nói chuyện phải trái gì không hay bỏ chạy luôn …?

 

Hắn nhìn xuống nhà sau thấy cô em đang lúi húi lau chùi bàn ghế, nói nhỏ với thằng cháu ;

 

-       Nó bỏ chạy luôn còn quay lại chửi cậu “ông già khùng”

-       Ở đây bây giờ là vậy đấy …Nó đụng mình rồi có khi nó còn bắt mình đền xe cho nó nữa.

 

Hai cậu cháu ra xe. Thằng cháu mở cửa xe dìu cậu vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa. Chiếc xe chạy chậm rãi ra đường như lạc vào mê hồn trận. Đủ mọi loại xe chạy ngang dọc như mắc cửi. Chiếc xe của hai cậu cháu như bị bao vây không có lối thoát, chiếc xe tải chặn đầu chiếc xe taxi khoá đít, hai bên là hàng hàng lớp lớp xe gắn máy kè xát . Cát tối tăm mặt mũi, thầm khen những ông tài xế Việt Nam ta giỏi nhất thế giới. Mấy cô cậu và có cả ông già bà cả cũng chạy xe tay “ga” lạng lách như chuồn chuồn như bươm bướm …Cừ thiệt. Cát chắp tay vái phục. Bất chợt nghe tiếng thằng cháu:

 

-       Cậu làm gì thế?

-       Chắp tay lậy mấy người lái xe giống như làm xiếc. Phi Yến mô tô bay ngày xưa chắc cũng phải chào thua …

-       Tài giỏi gì đâu cậu …Bằng chứng là nó mới đụng cậu đó …

 

Cát thở ra một hơi thật mạnh, nhìn ngang thấy một cô bé xinh quá cỡi con vespa Italy nhẹ nhàng uốn éo “dzọt” qua một chàng rồi quay lại mỉm cười trong khi chiếc váy cuốn theo chiều gió tung lên trong nắng làm nổ đom đóm bao con mắt chung quanh. Cát không quay lại :

 

-       Xe nào đụng cậu đâu …Con chó nó ngoạm cậu đấy…nhớ đừng nói cho mẹ cháu biết nhé.

-       Chó cắn à …?

 

Thằng cháu chậc lưỡi :” Chó cắn thì cam go đấy”.

Hắn nghĩ …Hết mẹ rồi đến con vô tình hay cố ý cứ thổi những luồng gió chướng vào nỗi sợ hãi của hắn

 

-       Chó nào cắn cậu vậy ? Chó nhà hay chó chạy rông ngoài đường ? Chắc nó hám mùi da thịt Việt kiều.

-       Chó nhà …

-       Chó nhà nào ?

-       Chó nhà …gần quán hủ tíu Hoa Cà …cũng gần nhà mình đấy …

 

Không đợi thằng cháu hỏi nữa Cát thấp giọng như kể cho chính mình nghe thôi :” Sáng nay cậu thức dậy ra công viên chạy vài vòng như thường lệ . Cùng chạy với cậu có một bà, mới trông thấy, cậu giật mình …Hương, phải Hương không ta ?

Thằng cháu ngắt lời hắn “ Hương nào vậy cậu?”. “Hương  ngoài Qui Nhơn …cậu quen trước năm 75, lúc đó cô ta đang học Sư Phạm Qui Nhơn …Hơn bốn chục năm rồi”. Quen thân không? Sao không hỏi thử? Mà cô ấy ở Qui Nhơn chứ ở đâu đây mà …Người giống người là chuyện thường …Ở ngoài đó sau năm 75 người ta vô đây lập nghiệp đông lắm” …Ừ, Cậu cũng nghĩ như cháu người giống người nên không dám hỏi …Cậu âm thầm theo bà ta về. Ngạc nhiên khi bà ta về cùng đường nhà mình và nhà bà ấy xát cạnh quán hủ tíu. Bà ta vào nhà khoá cổng. Cậu tần ngần đứng ngó theo một lúc. Thằng cháu phá lên cười “ giống như cậu còn là …học sinh năm xưa…”loãng mạn “ quá đi .

Hắn hơi ngượng khi chợt nhận ra những hành động ấm ớ ngớ ngẩn ấy của mình, lỡ có ai để ý thấy …hoặc  chồng bà ấy thấy sinh nghi thì đúng là “bỏ bu” luôn. “ Rồi sao nữa cậu ?”. Cậu đứng nhìn theo tới khi bóng hồng khuất sau cánh cửa, cậu thẫn thờ bước thấp bước cao như người say, ghé vào quán hủ tíu ăn sáng. Cô chủ quán tươi cười:

 

-       Ông anh đi “ếch xơ xai” về hả ? Hôm nay ăn gì nào? Hủ tíu hoành thánh nhé có mì không nhỉ ?

-       Gì cũng được mà …Cốt ăn cho no cái bụng …

 

Cô chủ nhanh nhen hai tay cắt thịt “xá xíu”, rồi với cái khăn …à không cái giẻ thì đúng hơn. Cái giẻ đen ngòm lau con dao láng bóng như cố ý cho cậu biết là hủ tíu của cô rất vệ sinh. Lần đầu cậu sợ lắm nhưng ăn vài lần…quen, thấy cũng …ngon nên chuyện giẻ lau cũng bình thường.

 

-       Sao thế nào rồi ông anh …về đây thấy vui không? Đi chơi đâu chưa ?  Nha Trang, Đà Nẵng, Hà nội …Thăm vịnh Hạ Long …trèo nuí Sapa …?

 Cậu cười nhẹ như gió thoảng: “Đi làm gì …Ở những nơi đó làm gì có hủ tíu ngon hợp vệ sinh mà ăn …

Cô chủ cười tít mắt tự tin “ chắc chắn vậy rồi. Ít nữa ông anh về bên đấy thế nào cũng nhớ mãi mùi thơm ngây ngấy của hủ tíu Hoa Cà …Đã nhiều người như thế rồi đấy.”

 

Nghe cô chủ quán nói vậy Cát chợt nhớ dàn Dạ lý hương ở cổng nhà Hương. Những tối hai đứa ngồi ngắm trăng mùi hoa phảng phất thơm. Hồn nhẹ tênh lâng lâng và dường như cuộc đời đẹp thêm biết bao. Niềm vui luôn xôn xao như bông nắng. Nỗi nhớ luôn đầy ắp dù tháng năm vẫn ơ hờ trôi. Hương của hoa hay Hương người vẫn ngọt lịm để nhớ về.

 
Thằng cháu đánh thức và kéo cậu  bước ra khỏi cõi xưa êm như nhung. “Sao nữa cậu ?”. Cát nén tiếng thở dài. “Ăn xong cậu đứng dậy đi về. Ngang qua căn nhà lúc nãy lại thấy bà ta đang chăm  tưới những chậu kiểng. Những chậu mai chấn thuỷ ghép, nở bông trắng xoá toả mùi hương nao nao lòng người . Không biết cái gì níu chân cậu. Cậu đứng tần ngần ngay cổng nhà bà ta. Bây giờ nghĩ lại cậu mới thấy thật là kỳ cục. Quấn quit bên bà ấy là một con chó berger to lớn. Nó phát hiện ra cậu, nó gầm gừ. Bình thường cậu rất sợ chó. Ở bến đó hả, nhà nào mà đề bảng “beware of dog” là cậu cạch mặt không bao giờ dám bé mảng. Thế mà hôm nay không hiểu sao ma quỉ che mắt, làm như cậu không thấy con chó mà chỉ thấy bà ta …không, đúng ra là chỉ thấy Hương. Con chó sủa lên vài tiếng như muốn đuổi cậu đi nhưng như đã nói, cậu có nghe thấy gì đâu. Cậu vẫn đứng như trời trồng. Rồi bà ta quay ra, một chút ngơ ngác, bước tới :” Ông tìm ai ? “. Vừa hỏi bà vừa đẩy hé cánh cổng. Cậu xoa xoa hai bàn tay cười cười …Chưa kịp trả lời thì con chó nhảy xổ ra đớp vào đùi cậu. Cậu hoảng quá phản xạ tự nhiên thụt lùi né  và ù té chạy. Cậu chạy một mạch về nhà không dám ngoảnh cổ lại. Chạy bạt mạng chẳng còn sợ xe cộ gì nữa…Cũng may con chó không đuổi theo và xe cộ cũng thương tình cho cậu được một cuốc chạy bình yên ngoạn mục.

 
Thằng cháu há hốc mồm, đôi mắt tròn xoe nghe cậu nó kể . “ Này nhớ đừng kể lại cho mẹ cháu đấy nhá. Nó ngoạm rách ống quần và để lại trên đùi cậu vài dấu răng máu chảy đầm đìa.”

 
Hai cậu cháu cũng vừa tới bệnh viện. Bệnh viện không xử lý vụ chó cắn. Họ chỉ qua trung tâm phòng dịch gì đó. Nơi đó chích ngừa đủ thứ như sởi, đậu mùa, uốn ván , H5N1…H mấy N mấy gì đó …Và dĩ nhiên là chích ngừa chó dại nữa . Ông Bác Sĩ xem sơ qua vết cắn cho toa thuốc, dặn dò phải theo dõi con chó. Cát dạ dạ vâng vâng chứ hắn nghĩ hắn không dám lại nhà ấy để mà theo dõi nữa đâu. Thuốc chích 4 mũi, mỗi mũi cách nhau theo phác đồ, chích trong vòng 28 ngày kể từ mũi chích đầu tiên. Mỗi mũi tốn 57000 đồng.

Cát cầm toa thuốc đưa cho cô y tá phòng bên. Cô y tá có bầu cái bụng to như cái thúng, ngồi ngả người trên ghế đang “chat” trên di động, không thèm ngó hắn, nói rằng đưa qua phòng bên cạnh. Cô nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve nên Cát nghe không rõ, Cát cứ dí cái toa thuốc vào tay cô. Cô y tá …hét lên như tiếng gà mái cục tác sau khi đẻ trứng: “Đã bảo mang qua phòng khác sao không nghe”. Cát giật mình khúm núm rút toa thuốc lại xớ rớ đi qua phòng bên, sợ, không dám đưa ngay. Cô y tá xinh đẹp bên này nhỏ nhẹ “ bác đưa đây, phải trả tiền trước rồi mới chích”. À thì ra là như thế. “Bố khỉ” bị mắng cũng phải, nào ai có ngờ.

 
Rời trung tâm chích ngừa Cát về nhà vào phòng đóng cửa nằm nghĩ mà buồn. Thế là bị cầm chân một tháng rồi còn gì. Vết thương trên đùi không đau lắm nhưng phải chờ đợi từng ngày để cho cô y tá bụng bầu lụi cái kim như muỗi chích, chán mớ đời. Bao nhiêu cuộc hẹn gặp mặt sau 40 năm biệt tăm. Nghĩ thôi là đã thấy nôn nao vui rồi mà bây giờ phải nằm chèo queo …”Ôi ta buồn ta đi vô đi ra …cũng vì ai …”. Không biết những ai, tình thân, có thấu hiểu cho cái cảnh tang thương của Cát lúc này mà thông cảm…nếu lỡ chẳng gặp lại nhau.

 
Buổi tối đang nằm check mail trên cái iPhone thì cô em gõ cửa “ Này, anh sáu có khách …”

Quái mình làm gì có khách nhỉ. Nghĩ thế nhưng Cát cũng đủng đỉnh cà thọt bước ra. Cát chợt bủn rủn chân tay, khựng lại khi chợt nhận ra người đàn bà. Bà ta là chủ của con chó berger cắn Cát hồi sáng. Bà đứng dậy chào Cát với vẻ mặt ái ngại :

 

-       Thật là …Không biết nói với anh thế nào. Muôn vàn xin lỗi anh. Con chó nhà em thường nó ngoan lắm. Nó chả cắn ai bao giờ. Không hiểu sáng nay nó nổi điên thế nào mà nó lại …đớp anh …Chó của em đã được chích ngừa đủ cả rồi anh ạ. À mà …Sáng nay dường như anh muốn hỏi thăm em một chuyện gì, mà rõ khỉ cái con chó …nó làm hỏng cả dự tính của anh …

 

Cát hồi hộp tim đập phình phịch. Đôi mắt đó, cái miệng đó, giọng nói đó nghe quen thân quá …Đúng là Hương Sư Phạm dạo nào. Đúng là em rồi Hương ơi. Nhưng bây giờ thì Cát không dám điều tra xác minh tông tích của người đang ngồi đối diện nữa. Cát đưa đôi mắt thật vui nhìn bà :” Không sao đâu …Chỉ  trầy xước chút đình thôi mà …Sáng nay cháu nó cũng đưa đi tiêm ngừa rồi. Đừng nghĩ ngợi gì nhá …” .Cát muốn xưng hô anh em nhưng rồi lại thôi. Nhận ra em trong trái tim mình là đủ. Hãy để em với những bình yên thường ngày. Ngoài kia bóng đèn vàng võ như chiếc lá mùa thu. Con đường ngòng nghoèo như đường Hàn Thuyên. Tiếng xe ì xèo nghe như tiếng vỗ mơ hồ của sóng biển. Hàng cau kiểng thấp thoáng như rặng dương trước cổng trường Sư Phạm. Thành phố biển trôi bồng bềnh trong ký ức. Mùi dạ lý hương như thoang thoảng ngoài sân. Tà áo trắng bay bay thấp thoáng dáng ai …Cát thầm hỏi trong đầu : Thế mà em không nhận ra anh sao? Anh đang ngồi trước mặt em đây. Anh không còn một chút gì dáng dấp ngày xưa sao ?

Cô em của Cát nẫy giờ bận pha trà. Chậm rãi rót trà ra tách “ uống trà đi chị Hoa “ . Rồi quay qua Cát :” đây là chị Hoa hàng xóm. Chị cũng là giáo viên như em. Chị quê ngoài Qui Nhơn …cũng mới dọn vào đây sau khi nghỉ hưu. Hàng xóm vui tánh, hiền hậu dễ thương…”.

 

Chị Hoa? …Tên là Hoa ư?

Cát nghe một nỗi thất vọng chạy dài trong cột sống. Thế nghĩa là không phải Hương rồi. Chỉ là người đồng hương với Hương xưa. Bao nhiêu rạo rực của niềm vui bỗng dưng xẹp xuống như lốp xe ga bị xì vì gặp phải đinh tặc. Cát ngồi im, ỉu xìu mặc cho Hoa và cô em nói chuyện rôm rả. Họ kể cho nhau nghe những vui buồn của nghề gõ đầu trẻ. Người ở trong Nam, kẻ ở ngoài Trung nhưng những kỷ niệm trong nghề thì cũng na ná giống nhau. Hai người say sưa chuyện vãn như quên mất sự hiện diện của Cát.

 

-       Thế mà anh Cát nói dối em là bị xe đụng …

Bà Hoa ngạc nhiên ngó Cát “ Sao phải nói dối vậy anh?”

Câu hỏi này năm xưa có lần Hương cũng đã hỏi Cát khi Cát …”dối” Hương. Câu hỏi của Hoa làm tím đẫm lòng Cát. Biết trả lời với Hoa như thế nào cũng như ngày xưa Cát không biết phải nói gì với Hương. Cát ngồi lặng thinh.

Một lúc sau hình như hết chuyện để nói, bà Hoa xin phép ra về. Cô em Cát tiễn Hoa ra cổng. Cát đứng như cây gỗ mục nhìn theo. Cô em bước vào nhà, vừa dọn dẹp ly tách vừa nói “Vợ chồng chị Hoa giỏi lắm, làm ăn khấm khá lắm. Nói chung mấy người miền ngoài họ có tài kinh doanh. Ai vào đây cũng giàu lên rất nhanh. Họ xây nhà to mua xe xịn. Con cái ăn học tới nơi tới chốn …Anh Hoa có công ty gì làm ăn ở Bình Dương cứ cuối tuần mới về …”.

Cát vội vã ngắt lời :“ Anh Hoa? Tên chồng là Hoa …Thế còn tên bà ta là gì?”.

 

-       Em cũng không hỏi …Đàn ông gì mà tên gọi như con gái. Cứ quen gọi tên chồng chị, nên …tên chị bị cho vào quên lãng .

 

Cát lủi thủi bước về phòng, khép cửa, tắt đèn. Căn phòng chìm trong bóng tối. Cát có thói quen ngủ với bóng tối, không cần đèn ngủ. Bóng tối mang tới sự yên lặng của một nấm mồ đưa con người dễ chìm vào một giấc ngủ sâu. Nhưng đêm nay bóng tối sẽ không mang lại bình yên mà bóng tối sẽ khuấy động, sẽ nghiền nát Cát như máy xay nước mía nghiền nát những khúc mía người ta bán ngoài đường. Vết thương chó cắn bắt đầu cương lên làm chân Cát ê nhức.

Theo lời dặn của Bác sĩ , mỗi ngày còn ở đây Cát luôn ít nhất phải một lần đi ngang nhà Hoa để được nhìn thấy bóng dáng Hương xưa mờ mờ ảo ảo và nhìn thấy con chó …để biết chắc là nó vẫn bình yên, còn sống nhăn, còn quấn quit bên chân bà chủ của nó. Sự an nguy của con chó cũng chính là sự an nguy của Cát. Không ngờ sinh mạng của Từ Hải bây giờ lại phụ thuộc vào một con vật tầm thường. Tủi thân. Cát thầm cầu trời cho nó được  khang an.

Xoa nhẹ trên vết thương Cát mơ về những “ngày xưa thân ái” nơi phố biển hiền hòa.

 

Cát

(một lần về)

 

 

 

 

 

Thứ Ba, 7 tháng 5, 2013

  • chuyện mùa hè
     
    11 gi khuya đc thư em k
    về những mùa hè ngập tiếng ve kêu
    tôi nghe bồng bềnh đời mình dâu bể…
    từ dạo xa trường xa mãi dáng Phượng yêu
     
    thân tứ đại bóng đã ngả xiêu xiêu
    chiều sắp tắt trên ngọn thông già đại thụ
    mặt trời đỏ như màu hoa phượng cũ
    tôi vò đầu giọt nước mắt chợt vừa rơi
     
    em có giống tôi không em ơi
    lòng ray rứt ước mình về thời đó
    có mùa hè có tiếng ve êm ả
    có luyến lưu có e ấp một chuyện tình
     
    chuyện tình học trò vô duyên chi lạ
    một mình yêu thôi bằng ắnh mắt si tình
    chợt nhìn như say, chợt quay đi vội vã
    lại ngượng ngùng khi bắt gặp mắt ai xinh
     
    rồi ấp úng kể chuyện linh tinh
    bài với vở chẳng mở đề chẳng đoạn cuối
    rồi đêm về nằm nghe tiếc nuối
    trăn trở một mình bối rối không yên
     
    vẫn quẩn quanh như Lục Vân Tiên
    đối diện Kiều Nguyệt Nga như gà mắc đẻ
    một lời tỏ tình thật đâu có dễ
    khó hơn ngàn lần một bài toán tích phân
     
    em có buồn cười không khi những bước chân
    tôi cuống quýt bên em đôi lần muốn té
    mà… phải chi mà té được
    thì biết đâu…là dịp được cận kề nhau
     
    biết đâu … tôi chẳng phải lo âu
    khi em đứng cười vui bên người khác
    tôi chợt nhận ra mình, ôi sao mà quái ác
    lạ chưa hề … sao ấm ức như là … ghen?
     
    đâu là gì của nhau phải không em
    tôi tự nhủ lòng mình là như thế
    tiếng ve sầu trên cành cao đang kể
    chuyện hè về là dịp để quên mau
     
    chùm hoa đỏ tôi biết gởi về đâu
    em vô tư như bức tường vôi trắng
    chỉ riêng tôi xôn xao như màu nắng
    khi gió làm lay động những chùm hoa
     
  • giờ hè về, chiều tôi đã xế tà
  • màu  phượng cũ giờ pha sương đã điểm
    em nhỉ …giờ nói lời yêu thương sợ em cười: nói nhảm…
    muộn quá rồi tôi đành lại dấu ở trong… rương
     
    biết đường đâu đi về tới thiên đường
    tôi lạc giữa ngã ba đời loạn lạc
    quê hương mình những ngày tan tác
    và chuyện em , tôi … chiếc rương vẫn đóng kín u hoài
     
    Cát
    (hè 2013)
     
     
     

Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

Xa Rồi…


Đã ba giờ sáng. Giấc ngủ chẳng tìm về. Tôi đờ đẫn với đôi mắt mở thao láo trong đêm. Ngoài kia nhiệt độ đang xuống thấp nhất trong ngày. Trời lạnh 2 độ C. Một vài nơi trong thành phố có tuyết rơi lác đác. Đêm sao dài và rộng như đại lộ. Những chiếc xe chở đầy kỷ niệm , có chiếc ì ạch có chiếc vội vã đang chạy về bến. Bến xưa đã rêu phong và bến nay cũng đã tóc bạc da mồi. Mặt đường cũng đã lắm ổ gà …Hồi chiều tôi đã đọc “Giáng Sinh Ấm Áp” của Irene …Quán cà phê Thanh Thanh lại ẩn hiện trong nỗi nhớ. Con đường Lê Lợi vừa như thân quen vừa như xa lạ, vỉa hè của rạp hát Lê Lợi một chiều mưa năm nào như đánh động trong tôi, làm xôn xao một vùng cổ tích. Vùng cổ tích đó có Phạm đình Ninh, có Bùi Kim Loan, có Irene, có Vinh, có Liên, có Phát, có Sinh…và có cả hai người tôi chưa hề gặp mặt Thanh và HoàiThanh…
Chuyện xa xưa lắm khi bước chân lãng du tìm về phố biển. Biển muôn đời vẫn buồn mênh mông. Tôi bỏ biển Vũng Tàu. Bỏ bãi trước bãi sau để đến với biển Qui Nhơn yên bình hiền hoà, tạm quên chuyện “Bích Câu Kỳ Ngộ” một phen đã làm tâm hồn mình sũng nước. Tôi chợt mỉm cười gượng gạo khi nhớ lại một lần về phép từ quân trường, chở em trên chiếc Honda 90. Em ngồi sau cười khúc khích “ trông anh giống như Quang Trung, áo mão cân đai, bệ vệ oai hùng…”. Tôi giống Quang Trung? Không dám phạm thượng, nhưng tôi đang bước trên đất Quang Trung, đang hít thở khí trời Quang Trung và đang hoà mình trong dòng sinh hoạt của người Quang Trung và tôi …đã là người “nẫu” trong gần sáu năm. Sáu năm không dài so với đất trời nhưng cũng đủ âm vang kéo dài cả đời người.

 Tôi và Ninh là bạn thân vì cùng đơn vị. Tết năm 72. Tôi ghé về nhà Ninh chúc tết. Ninh rủ tôi ghé nhà người bạn. Trên đường đi Ninh kể tôi nghe chuyện tình yêu như mơ của Thanh Thanh. Chúng tôi bùi ngùi xúc động. Tới nhà Thanh bác gái mẹ Thanh “ hai cháu lên lầu đi bác trai ở trển …”Chúng tôi “dạ” và …một cô bé thật xinh, thật dễ thương, đôi mắt đen, mái tóc stone làm khuôn mặt tăng thêm vẻ hiền thục. Cô bé ấy sau này tôi biết là Vinh em gái của Thanh dẫn chúng tôi lên gác.Thật ra tôi biết cô bé lâu rồi. Một chiều 24 Noel năm đó tôi đã từng theo cô bé đạp chiếc mini từ quán cà phê Thanh Thanh tới tận nhà thờ chánh toà với dòng người đi lễ trong tiếng chuông đổ ngân vang. Đến giờ này tôi phải xưng tội “ không phải một lần mà hình như nhiều lần tôi đã đi theo cô bé”. Ba của Vinh bắt tay chúng tôi, chỉ ghế mời ngồi. Chúng tôi xin phép được thắp nén nhang trên bàn thờ Thanh. Nhìn tấm ảnh của Thanh, người Kinh Kha với đôi mắt mang một chút u buồn tôi chợt nghĩ đến đời mình, thầm nghĩ thời chiến chinh vướng bận tình yêu sẽ chỉ mang lại nỗi u trầm cho chính mình và cho người còn sống. Vinh mang trà ra, rót trà vào tách” mời hai anh dùng nước”. Giọng Bắc pha chút “nẫu” nghe ngọt và duyên ơi là duyên. Trà bốc khói thơm…có lẽ do bàn tay năm ngón búp măng của cô bé. Cám ơn Vinh với tách trà năm đó.

 Vó ngựa chinh nhân chẳng có được dừng chân một chỗ. Tôi rời thành phố theo đơn vị ngược xuôi. Thỉnh thoảng dăm ba giờ phép ghé vội về …Ngồi nhâm nhi ly cà phê nhìn phố xá đông vui, thanh thản an bình. Đôi lần …một mình ngồi ở Thanh Thanh ngắm cô cashier Phát thật xinh đẹp mà nhớ người. Nhắc tới Phát lại nhớ tới Bích, nhớ tới Dung và vài mùa Giáng Sinh cũ. Ngôi thánh đường chánh toà lung linh đèn sao. Tiếng hát của ca đoàn thánh thót ngân vang. Thân tâm an lạc trôi theo từng nốt nhạc, quên hết sự đời.

 Noel 73 tôi lang thang ở phố núi. “Phố núi cao phố núi đầy sương”. Phố núi thật đẹp và sống động về đêm. “Đi dăm phút đã về chốn cũ”. Lòng vòng rồi cũng về lại quán Băng, nhả khói thuốc nghe nhạc. Đời vẫn vui dù tôi chẳng may mắn có em. Em vẫn ở mãi chân trời.

Noel 74 tôi đi lễ nửa đêm tại nhà thờ Bồng Sơn. Một lễ Noel đơn sơ của thị trấn hoang tàn bởi sự tàn nhẫn của đạn bom. Nhưng ở nơi đây tôi nhận rõ được niềm ước mơ của con người. Niềm ước mơ cháy bỏng tâm can “xin Bình An dưới thế”. Xin mặt trời chiếu rọi trên tất cả mọi người không phân biệt bạn hay thù. Trên đường đi lễ khuya về, dưới gốc cây trứng cá , lối rẽ vào căn chòi tôi ngụ, vẫn còn một người đứng đó chờ tôi để nói: “Merry Christmas”. Ôi ấm áp biết bao khi được nghe câu chúc đó vào giữa đêm thánh này. Lòng tôi reo vui, tôi cũng nói: “Merry Christmas”. Đêm đó tôi ngủ với nụ cười.

 Những ngày tháng tiếp theo, phong ba bão tố nổi lên xô đẩy nhau mỗi người mỗi ngả, phiêu bạt…kẻ ngược người xuôi , mất hút nhau như những chiếc bóng dật dờ trong mưa, mỗi ngày mỗi tháng lại mờ thêm. Phố biển đã như vỡ ra nhiều mảnh trong tôi. Rồi đến một ngày trời xui đất khiến, tôi tình cờ gặp Liên trên “dactrung.com”.Nhờ Liên tôi gặp lại Vinh và… vòng vo tam quốc một thời Qui Nhơn lại thành hình…

 Cám ơn Loan đã nhắc cho tôi vào đọc “Giáng Sinh Ấm Áp”. Cám ơn Irene đã viết một bài gợi nhớ. Cám ơn tất cả những lời “còm”…Tất cả đã như thôi thúc trong tôi những mùa Giáng Sinh cũ nơi phố biển, nhẹ nhàng với màu hồng tươi đẹp đã ùa về…Bây giờ nơi đây đã hơn 5 giờ sáng. Tôi thức trắng đêm nay. Tôi rời chiếc laptop để chuẩn bị đi làm. Đẩy cửa bước ra xe. Luồng khí lạnh tràn vào cơ thể làm tôi rùng mình. Bước vào xe, sương mù làm mờ khung kính. Tôi lại bắt đầu cho một ngày như mọi ngày. Tôi bật heat và gạt nước để lau kính xe, cho xe từ từ ra khỏi driveway, tôi nhấn ga cho xe phóng đi trong một nuối tiếc thoáng qua :” Đã hơn bốn mươi năm rồi…Tất cả xa rồi. Thật sự xa rồi”.

 Cát

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Bỗng Dưng Vui


 
Ông bà ta thường nói “có tài có tật”. Câu này không biết có đúng không, nhưng với Cát thì thấy sai bét. Cát chẳng có tài gì nhưng lại nhiều tật. Chẳng hạn như tật sợ con gái. Gặp con gái là miệng ngậm tăm như thóc chẳng biết nói gì nhất là đứng trước người trong mộng mặt cứ đờ ra chân tay luống cuống thừa thãi hết đút túi quần lại lôi ra vò đầu nhổ tóc. Bạn bè Cát đứa nào cũng có số đào hoa, bồ bịch rủng rỉnh. Cát hỏi một tên: Ê sao mày đào hoa quá vậy? Tao thấy mày xấu trai, răng hô, mắt lồi trán bóng mà còn “ lun huyền lùn “ nữa…mà sao có nhiều em bám mày quá. Thật khó hiểu. Không hiểu nổi. Hắn cười ngạo nghễ “đần như mày làm sao hiểu được”. Cát đau quá khi bị xỉ vả nhưng ngẫm nghĩ lại thấy mình đần thật. Hai mươi sáu tuổi đời mà vẫn chẳng có một em nào lận lưng làm vốn. Có thằng bạn trong một lần bù khú nói “như thằng Cát côi cút nghỉ phép về phố lang thang một mình hoài. Tội nghiệp. Buồn không mày?’ “ Buồn ư? Có nhưng ít thôi…”wê một cục” thì nhiều hơn. Hắn cười sau khi tu hết chai 33, bọt bia dính đầy mép “ theo thày học đạo đi con”. Hừ theo mày học thì còn ra thể thống gì. Cát thầm nghĩ như thế.

  Hôm về phép mẹ Cát hỏi:
-       Sao con ? Đã có cái đ…uôi nào chưa? Mẹ kéo dài chữ “đuôi” âu yếm.
-       Đuôi gì má?...
-       Cái thằng khờ này . Đuôi là đã có cô nào theo chư…a!
-       Làm gì có đuôi…Má làm như con là …con khỉ…con làm đuôi người ta thì có…
-       Là con thằn lằn cụt đuôi. Rõ khỉ, gần ba chục tuổi đầu rồi, lại còn là quan pháo binh nữa mà vẫn không kiếm được cái xương sườn của mình …Lính tráng gì mà …gặp gái là…là “run như run thần tử thấy long nhan”…
-       Thì tại má .
-       Tại má? Trời đất ! Con họ Lê không phải họ Đỗ đâu nha …
-       Tại má …Hồi nhỏ vẫn dạy con ra đường phải lễ phép, kính trên nhường dưới, đàng hoàng với phụ nữ, nên con đâu biết tán tỉnh ai mô… Cũng có vài cổ dường như thích con nhưng con nhường cho bạn hết…

Cát cười thật to làm bà mẹ cũng cười theo. Bà với tay têm miếng trầu, mắt mơ màng xa xăm “Thôi đừng có lo, ngày xưa ba cũng đâu có tán tỉnh gì má đâu. Cưới má về mấy ngày rồi mà ba con vẫn còn thẹn thùng không dám nắm tay má …Vậy mà con cái cũng đầy nhà” … Như vớ được cái phao giữa chiều biển động, Cát thì thầm “à ra thế, có yếu tố di truyền trong vấn đề này.

 Biết rằng bị di truyền nhưng Cát vẫn không cam tâm. Anh quyết chí vươn vai làm Phù Đổng trong vấn đề chinh phục con gái. Một hôm trong quán bánh bèo đường Tăng Bạt Hổ, Cát để ý một chàng “công tử hào hoa”. Anh chàng xà tới một bàn có bốn tà áo trắng thướt tha. Bốn cái miệng đang thì thầm như những búp hoa chớm nở. Anh chàng ngồi xuống tỉnh bơ và tự nhiên Cát thấy không khí của bàn ấy vui nhộn hẳn lên. Cát lắng tai nghe “Hôm nay ở Kim Khánh có phim hay lắm, đi xem phim nha. “Đi không mày?”. Các cô hỏi nhau. “Thôi tao còn hai giờ toán”. “Tao phải về phụ mẹ…”. Tao có hẹn rồi “. Và ba cô đứng lên điệu đàng bước ra khỏi quán cười khúc khích. Cô còn lại bẻn lẻn không trả lời, nhưng rồi họ đứng dậy sánh vai như đôi uyên ương. Mặt anh chàng công tử nở một nụ cười đắc thắng …Cát thầm phục tài. Chiêu này coi bộ dễ à nghen. Đang nghĩ suy lung tung về “hoạt cảnh” mới xảy ra  thì có hai bóng dáng yêu kiều , cặp ôm trước ngực từ tốn bước vào, quán sáng lên một “vùng như thể cây quỳnh cành dao”. Tim Cát đập bồi hồi. Cát thẫn thờ nhìn đờ con mắt. Ôi người đâu mà đẹp thế. Cát quyết định thực hành bài học vừa mới học được. Cát liếc nhìn qua bàn của hai cô gái. Anh nhổm lên rồi lại ngồi xuống đến mấy chục lần mà đôi chân sao nó run rẩy không bước đi được. Bàn bên kia hai cô gái lại kêu thêm hai dĩa bánh bèo . Úi giời ơi con gái …ăn chi mà ăn nhiều thế. Anh lại nhớ lời mẹ dạy đứa em gái “ là con gái khi ăn phải ăn như mèo, đừng ăn như heo kẻo người ta tưởng mình …đói ăn”. Ôi ai đói đâu mà má lo. Thích ăn thì cứ thoải mái. Ngắm hai cô ăn thấy thương, thấy yêu luôn thì có …Do dự đến gần nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không nhấc nổi chân lên, cuối cùng Phù Đổng Cát lấy hết sức bình sinh hít thật sâu vươn vai, rút ra một điếu thuốc Capstan cầm sẵn trên tay, nhổ neo, chiếc ghế anh ngồi đổ kềnh vì đôi chân lập cập gây tiếng động làm mọi người đổ dồn những cặp mặt về anh. Anh để ý thấy hai cô nhìn anh bụm miệng cười, làm anh càng lúng túng. Anh cúi xuống nâng chiếc ghế lên muốn ngồi xuống nhưng đã lỡ rồi anh thầm đếm một, hai, ba, bốn…bài học tập bước trong quân trường làm anh tỉnh táo hơn. Anh bước tới trước mặt hai cô bé “cho anh ngồi chung với nhé”. Hai cô bé nghiêm sắc mặt có một chút ngỡ ngàng. Kệ cứ ngồi. Anh kéo ghế ngồi xuống “cho anh làm quen nha…Anh là Cát…”. Biết rồi. Trông anh “giúng” đất hơn là Cát. Đất cũng được Cát cũng được. Cho anh biết tên đi. Im lặng một lúc, cô bé có nụ cười má lúm đồng tiền nói “em tên Đông Nhi, bạn em Thanh Hoà..”. Ôi hai cái tên đẹp làm sao. “Hôm nay rạp Kim Khánh chiếu phim Người Tình Không Chân Dung mình đi coi phim nha. Bốn con mắt của hai cô bé trợn trừng, cùng loạt xô ghế đứng lên. Thanh Hoà nguýt anh một cái dài như thanh gươm của nữ tướng Bùi Thị Xuân, hai cô vùng vằng bước ra khỏi quán, anh còn nghe vang vang tiếng nói của Hoà “dzô dziên”. Anh ngồi thừ ngượng ngùng, mặt đỏ như Quan Công, rút quẹt Zipo mồi thuốc, khói thuốc bốc lên lờn vờn như nhạo báng, rồi bước về bàn kêu tính tiền. Cô chủ quán tính tiền dĩa bánh bèo của anh và hỏi “Xếp trả tiền cho bàn kia luôn chứ?”. Cát giật mình …Ơ…ơ…OK…

Cát bước ra khỏi quán với tâm trạng não lòng. Thật không phải dễ, ở chiến trường dưới làn tên mũi đạn, giao cho anh tiến chiếm mục tiêu, anh làm gọn gàng ngon lành, ấy thế mà với đàn bà chẳng có bom có mìn mà sao anh không tài nào chinh phục được. Anh kể chuyện này cho Ninh người bạn thân và cũng là một sát thủ tình trường nghe. Ninh cười nói; “Mày phải đá long nheo trước , khi nào thấy người ta chịu đèn pha rồi như đi săn nai ấy mà …nai chịu đèn rồi mới bóp cò, bảo đảm trúng đích …99%...”.

 Thất bại là mẹ thành công. Thua keo này ta bầy keo khác. Thấy bạn bè ai cũng có kè kè bên cạnh một khúc xương sườn. Cát ráo riết lao vào những cuộc săn lùng để nhất định tìm kiếm cho ra khúc xương của mình. Theo lời khuyên của Ninh anh đã nhiều lần “nhấp nháy” đôi mắt nhưng không hiểu tại sao nai cứ bỏ chạy.

Trời xứ Bồng hôm nay cao thật cao, trong vắt, không một bóng mây. Lòng phơi phới hân hoan, Cát bước ra khỏi “chòi” đứng nhìn thơ thẩn về phía chân cầu. Con sông Lại giang hiền hoà uốn khúc. Bên kia bờ sông, những hàng dừa cao lênh khênh như ngạo nghễ với trời xanh. Lẫn trong tiếng xe giọng cười tươi vui của mấy cô gái phát ra từ chiếc quán đối diện. Cát lơ đễnh đưa mắt nhìn qua. Một mái tóc, nhìn từ phía sau: Jacqueline Kennedy. Kiểu tóc thật đẹp, thật quí phái mà anh hằng mơ thích. Anh không còn lơ đễnh mà bắt đầu chăm chú. Trong một động tác tự nhiên, cô gái hất nhẹ mái tóc quay mặt nhìn qua. Anh bủn rủn chân tay... Một khuôn mặt khả ái, một dáng dấp rất Tây phương. Anh tự nhắc nhở mình “mình là thợ săn chứ không phải con mồi”. Chưa vào rừng mà đã bị mũi tên bắn ngay tim .Một vài ngày sau thì anh hiểu, đó là một trong những cô giáo mới ra trường, mới về thị trấn nhận nhiệm sở. Cát lên kế hoạch tác chiến, bài bản đàng hoàng…

Sáng hôm sau Cát dậy sớm, uống ly cà phê cho tỉnh táo, mặc vào bộ quần áo mới ủi hồ thẳng cứng, không quên đội chiếc mũ rừng che nửa khuôn mặt cũng có nghĩa là che bớt cái xí trai của mình, anh ra đứng trước cổng. Chờ.

Bảy giờ rưỡi. Hai cô giáo bước ra khỏi nhà trọ. Mục tiêu xuất hiện, Cát vào “nhiệm sở tác chiến”. Anh kéo cái mũ lên cao hơn một chút để hai mắt dễ dàng trong tư thế “nhấp nháy” đá long nheo. Anh tằng hắng  cho hai cô chú ý rồi mắt anh nhìn hai cô chớp lia chớp lịa. Khoảng cách rất gần, một cô bước đi bình thản, một cô thì mất tự nhiên thấy rõ, chân bước luống cuống, nhưng cuối cùng hai cô cũng đi qua cái bẫy giăng ngang bằng mắt của Cát. Ngày nào cũng vậy, kéo dài cả nửa tháng, đứng như ông tượng, Cát vẫn không biết có ai chịu đèn chưa. Cát gọi điện cho Ninh tìm tư vấn. Ninh phán rằng:

-       Cô bước đi bình thản vì đã có “bồ” rồi, không quan tâm tới ai khác …
-       Vậy là cô kia chưa …Tao hy vọng chứ. Đúng không?
-       Còn tùy mày…có thiện xạ hay không. Mà có lần nào cô nàng cười mỉm lại không ?
-       Ơ … cái này tao cũng không nhớ

Thật ra Cát nói huề vốn vậy thôi chứ có cô nào mỉm cười gì đâu. Cô đi bình thản thì nhìn thẳng, nghiêm trang, cô cuống quit đôi chân thì quay mặt đi chút nữa thì vấp té…Cát không biết đá long nheo xong rồi bước kế tiếp phải làm sao. Theo như binh sách Tôn Tử thì khi đã dàn quân, bố trận xong là a la xô xung phong …Nhưng trường hợp này xung phong thế nào đây. “Hàng sống chống chết”, hàng sống chống chết, có mà ăn tát tai chứ chẳng chơi đâu.

Nhiều đêm nằm suy nghĩ vẫn không tìm ra giải pháp. Ninh gọi điện bảo

-       Mày làm người ta sợ.
-       Sao mày biết?
-       Loan nói vậy…

À …Cát vỗ bụng như vỗ trống. Có vậy mà không nhớ, Loan là bạn của cô giáo “sợ” đó mà. Cát chấm dứt màn pha đèn mà Loan gọi là “hù” vì sợ làm Jacqueline té, muốn đổi qua chiến thuật nhờ Loan bạn gái Ninh làm mai …Kế hoạch này thì hơi ẹ nhưng phải chịu thôi.

Nhưng” mưu sự tại nhân thành sự tại thiên”,chưa bắt đầu thì cả nước trời đầy gặp cơn đại hồng thuỷ, rừng xưa, thợ săn cùng nai đã tan bầy xẻ nghé.

 Sau bốn mươi năm ngồi ôn lại thấy mình bất tài vô tướng nhưng Cát không buồn. Biết ra sao ngày sau nếu như ngày đó …Hiện tại bây giờ bạn bè gặp lại nhau chuyện trò vui vẻ, kể lại những chuyên “bây giờ tôi mới kể”, nói theo kiểu của Thanh Cảm, để cùng vui, cùng buồn với nhau một thời quê hương khói lửa. Đông Nhi ơi, Thanh Hoà ơi, Jacqueline ơi, Ninh ơi, Loan ơi, các bạn ơi, hôm nay Cát bỗng dưng vui.

 Cát

 

Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2012


li trn tình ca đng Đô La

nng Nevada nng vô cùng
sao không ng ngh …mà đi lùng tìm anh!
trên cao có tri trong xanh
tri xanh có mt biết tng ai đành b ai

cang thường mt gánh trên vai
em b Khng T, b Riverside lên  đàng
nng đ la hoa mt em thy vàng
anh nm trong “bóp” ng ngàng theo em

dòng người chen chúc như nêm
em theo cơn bão em tung nim ước mơ
trước máy nhp nháy em kh
em m chiếc “ví eo vi”em rút t mt trăm

em xoa em vut cho anh nm
anh nghe ro rc thân tm nh tơ
nào ng em n anh vô
l khe insert bill …anh hết hn

anh kêu tri em có nghe không
lc trong bóng ti ging như ma cà rng nó hút anh
mi ln em n máy kêu lanh canh
anh b lo đo ói mt xanh mt vàng

cùng bao công t xếp hàng
anh đng khép nép bên đàng ch em
ch em đã hết mt đêm
mà sao em n b anh bên thm lãng du

anh đây như ngc tù
mà em tìm tù mù trăng sao
nghe em gào gi hn anh nao nao
anh mun tung vó anh ln nhào níu em

đng, đng b anh nghe em
anh thèm gic ng êm đm trên tay yêu
bnh đng có tham nhiu
em s sch túi vi bóng chiu đơn côi

*viết cho NTT
(chm thu 2012)

Dê Các Bà



nhóm ka kê ở NewPort beach

Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012