Chào Mừng


Hân Hoan Chào Mừng Quí Khách.

Lê Du Miên

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Bỗng Dưng Vui


 
Ông bà ta thường nói “có tài có tật”. Câu này không biết có đúng không, nhưng với Cát thì thấy sai bét. Cát chẳng có tài gì nhưng lại nhiều tật. Chẳng hạn như tật sợ con gái. Gặp con gái là miệng ngậm tăm như thóc chẳng biết nói gì nhất là đứng trước người trong mộng mặt cứ đờ ra chân tay luống cuống thừa thãi hết đút túi quần lại lôi ra vò đầu nhổ tóc. Bạn bè Cát đứa nào cũng có số đào hoa, bồ bịch rủng rỉnh. Cát hỏi một tên: Ê sao mày đào hoa quá vậy? Tao thấy mày xấu trai, răng hô, mắt lồi trán bóng mà còn “ lun huyền lùn “ nữa…mà sao có nhiều em bám mày quá. Thật khó hiểu. Không hiểu nổi. Hắn cười ngạo nghễ “đần như mày làm sao hiểu được”. Cát đau quá khi bị xỉ vả nhưng ngẫm nghĩ lại thấy mình đần thật. Hai mươi sáu tuổi đời mà vẫn chẳng có một em nào lận lưng làm vốn. Có thằng bạn trong một lần bù khú nói “như thằng Cát côi cút nghỉ phép về phố lang thang một mình hoài. Tội nghiệp. Buồn không mày?’ “ Buồn ư? Có nhưng ít thôi…”wê một cục” thì nhiều hơn. Hắn cười sau khi tu hết chai 33, bọt bia dính đầy mép “ theo thày học đạo đi con”. Hừ theo mày học thì còn ra thể thống gì. Cát thầm nghĩ như thế.

  Hôm về phép mẹ Cát hỏi:
-       Sao con ? Đã có cái đ…uôi nào chưa? Mẹ kéo dài chữ “đuôi” âu yếm.
-       Đuôi gì má?...
-       Cái thằng khờ này . Đuôi là đã có cô nào theo chư…a!
-       Làm gì có đuôi…Má làm như con là …con khỉ…con làm đuôi người ta thì có…
-       Là con thằn lằn cụt đuôi. Rõ khỉ, gần ba chục tuổi đầu rồi, lại còn là quan pháo binh nữa mà vẫn không kiếm được cái xương sườn của mình …Lính tráng gì mà …gặp gái là…là “run như run thần tử thấy long nhan”…
-       Thì tại má .
-       Tại má? Trời đất ! Con họ Lê không phải họ Đỗ đâu nha …
-       Tại má …Hồi nhỏ vẫn dạy con ra đường phải lễ phép, kính trên nhường dưới, đàng hoàng với phụ nữ, nên con đâu biết tán tỉnh ai mô… Cũng có vài cổ dường như thích con nhưng con nhường cho bạn hết…

Cát cười thật to làm bà mẹ cũng cười theo. Bà với tay têm miếng trầu, mắt mơ màng xa xăm “Thôi đừng có lo, ngày xưa ba cũng đâu có tán tỉnh gì má đâu. Cưới má về mấy ngày rồi mà ba con vẫn còn thẹn thùng không dám nắm tay má …Vậy mà con cái cũng đầy nhà” … Như vớ được cái phao giữa chiều biển động, Cát thì thầm “à ra thế, có yếu tố di truyền trong vấn đề này.

 Biết rằng bị di truyền nhưng Cát vẫn không cam tâm. Anh quyết chí vươn vai làm Phù Đổng trong vấn đề chinh phục con gái. Một hôm trong quán bánh bèo đường Tăng Bạt Hổ, Cát để ý một chàng “công tử hào hoa”. Anh chàng xà tới một bàn có bốn tà áo trắng thướt tha. Bốn cái miệng đang thì thầm như những búp hoa chớm nở. Anh chàng ngồi xuống tỉnh bơ và tự nhiên Cát thấy không khí của bàn ấy vui nhộn hẳn lên. Cát lắng tai nghe “Hôm nay ở Kim Khánh có phim hay lắm, đi xem phim nha. “Đi không mày?”. Các cô hỏi nhau. “Thôi tao còn hai giờ toán”. “Tao phải về phụ mẹ…”. Tao có hẹn rồi “. Và ba cô đứng lên điệu đàng bước ra khỏi quán cười khúc khích. Cô còn lại bẻn lẻn không trả lời, nhưng rồi họ đứng dậy sánh vai như đôi uyên ương. Mặt anh chàng công tử nở một nụ cười đắc thắng …Cát thầm phục tài. Chiêu này coi bộ dễ à nghen. Đang nghĩ suy lung tung về “hoạt cảnh” mới xảy ra  thì có hai bóng dáng yêu kiều , cặp ôm trước ngực từ tốn bước vào, quán sáng lên một “vùng như thể cây quỳnh cành dao”. Tim Cát đập bồi hồi. Cát thẫn thờ nhìn đờ con mắt. Ôi người đâu mà đẹp thế. Cát quyết định thực hành bài học vừa mới học được. Cát liếc nhìn qua bàn của hai cô gái. Anh nhổm lên rồi lại ngồi xuống đến mấy chục lần mà đôi chân sao nó run rẩy không bước đi được. Bàn bên kia hai cô gái lại kêu thêm hai dĩa bánh bèo . Úi giời ơi con gái …ăn chi mà ăn nhiều thế. Anh lại nhớ lời mẹ dạy đứa em gái “ là con gái khi ăn phải ăn như mèo, đừng ăn như heo kẻo người ta tưởng mình …đói ăn”. Ôi ai đói đâu mà má lo. Thích ăn thì cứ thoải mái. Ngắm hai cô ăn thấy thương, thấy yêu luôn thì có …Do dự đến gần nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không nhấc nổi chân lên, cuối cùng Phù Đổng Cát lấy hết sức bình sinh hít thật sâu vươn vai, rút ra một điếu thuốc Capstan cầm sẵn trên tay, nhổ neo, chiếc ghế anh ngồi đổ kềnh vì đôi chân lập cập gây tiếng động làm mọi người đổ dồn những cặp mặt về anh. Anh để ý thấy hai cô nhìn anh bụm miệng cười, làm anh càng lúng túng. Anh cúi xuống nâng chiếc ghế lên muốn ngồi xuống nhưng đã lỡ rồi anh thầm đếm một, hai, ba, bốn…bài học tập bước trong quân trường làm anh tỉnh táo hơn. Anh bước tới trước mặt hai cô bé “cho anh ngồi chung với nhé”. Hai cô bé nghiêm sắc mặt có một chút ngỡ ngàng. Kệ cứ ngồi. Anh kéo ghế ngồi xuống “cho anh làm quen nha…Anh là Cát…”. Biết rồi. Trông anh “giúng” đất hơn là Cát. Đất cũng được Cát cũng được. Cho anh biết tên đi. Im lặng một lúc, cô bé có nụ cười má lúm đồng tiền nói “em tên Đông Nhi, bạn em Thanh Hoà..”. Ôi hai cái tên đẹp làm sao. “Hôm nay rạp Kim Khánh chiếu phim Người Tình Không Chân Dung mình đi coi phim nha. Bốn con mắt của hai cô bé trợn trừng, cùng loạt xô ghế đứng lên. Thanh Hoà nguýt anh một cái dài như thanh gươm của nữ tướng Bùi Thị Xuân, hai cô vùng vằng bước ra khỏi quán, anh còn nghe vang vang tiếng nói của Hoà “dzô dziên”. Anh ngồi thừ ngượng ngùng, mặt đỏ như Quan Công, rút quẹt Zipo mồi thuốc, khói thuốc bốc lên lờn vờn như nhạo báng, rồi bước về bàn kêu tính tiền. Cô chủ quán tính tiền dĩa bánh bèo của anh và hỏi “Xếp trả tiền cho bàn kia luôn chứ?”. Cát giật mình …Ơ…ơ…OK…

Cát bước ra khỏi quán với tâm trạng não lòng. Thật không phải dễ, ở chiến trường dưới làn tên mũi đạn, giao cho anh tiến chiếm mục tiêu, anh làm gọn gàng ngon lành, ấy thế mà với đàn bà chẳng có bom có mìn mà sao anh không tài nào chinh phục được. Anh kể chuyện này cho Ninh người bạn thân và cũng là một sát thủ tình trường nghe. Ninh cười nói; “Mày phải đá long nheo trước , khi nào thấy người ta chịu đèn pha rồi như đi săn nai ấy mà …nai chịu đèn rồi mới bóp cò, bảo đảm trúng đích …99%...”.

 Thất bại là mẹ thành công. Thua keo này ta bầy keo khác. Thấy bạn bè ai cũng có kè kè bên cạnh một khúc xương sườn. Cát ráo riết lao vào những cuộc săn lùng để nhất định tìm kiếm cho ra khúc xương của mình. Theo lời khuyên của Ninh anh đã nhiều lần “nhấp nháy” đôi mắt nhưng không hiểu tại sao nai cứ bỏ chạy.

Trời xứ Bồng hôm nay cao thật cao, trong vắt, không một bóng mây. Lòng phơi phới hân hoan, Cát bước ra khỏi “chòi” đứng nhìn thơ thẩn về phía chân cầu. Con sông Lại giang hiền hoà uốn khúc. Bên kia bờ sông, những hàng dừa cao lênh khênh như ngạo nghễ với trời xanh. Lẫn trong tiếng xe giọng cười tươi vui của mấy cô gái phát ra từ chiếc quán đối diện. Cát lơ đễnh đưa mắt nhìn qua. Một mái tóc, nhìn từ phía sau: Jacqueline Kennedy. Kiểu tóc thật đẹp, thật quí phái mà anh hằng mơ thích. Anh không còn lơ đễnh mà bắt đầu chăm chú. Trong một động tác tự nhiên, cô gái hất nhẹ mái tóc quay mặt nhìn qua. Anh bủn rủn chân tay... Một khuôn mặt khả ái, một dáng dấp rất Tây phương. Anh tự nhắc nhở mình “mình là thợ săn chứ không phải con mồi”. Chưa vào rừng mà đã bị mũi tên bắn ngay tim .Một vài ngày sau thì anh hiểu, đó là một trong những cô giáo mới ra trường, mới về thị trấn nhận nhiệm sở. Cát lên kế hoạch tác chiến, bài bản đàng hoàng…

Sáng hôm sau Cát dậy sớm, uống ly cà phê cho tỉnh táo, mặc vào bộ quần áo mới ủi hồ thẳng cứng, không quên đội chiếc mũ rừng che nửa khuôn mặt cũng có nghĩa là che bớt cái xí trai của mình, anh ra đứng trước cổng. Chờ.

Bảy giờ rưỡi. Hai cô giáo bước ra khỏi nhà trọ. Mục tiêu xuất hiện, Cát vào “nhiệm sở tác chiến”. Anh kéo cái mũ lên cao hơn một chút để hai mắt dễ dàng trong tư thế “nhấp nháy” đá long nheo. Anh tằng hắng  cho hai cô chú ý rồi mắt anh nhìn hai cô chớp lia chớp lịa. Khoảng cách rất gần, một cô bước đi bình thản, một cô thì mất tự nhiên thấy rõ, chân bước luống cuống, nhưng cuối cùng hai cô cũng đi qua cái bẫy giăng ngang bằng mắt của Cát. Ngày nào cũng vậy, kéo dài cả nửa tháng, đứng như ông tượng, Cát vẫn không biết có ai chịu đèn chưa. Cát gọi điện cho Ninh tìm tư vấn. Ninh phán rằng:

-       Cô bước đi bình thản vì đã có “bồ” rồi, không quan tâm tới ai khác …
-       Vậy là cô kia chưa …Tao hy vọng chứ. Đúng không?
-       Còn tùy mày…có thiện xạ hay không. Mà có lần nào cô nàng cười mỉm lại không ?
-       Ơ … cái này tao cũng không nhớ

Thật ra Cát nói huề vốn vậy thôi chứ có cô nào mỉm cười gì đâu. Cô đi bình thản thì nhìn thẳng, nghiêm trang, cô cuống quit đôi chân thì quay mặt đi chút nữa thì vấp té…Cát không biết đá long nheo xong rồi bước kế tiếp phải làm sao. Theo như binh sách Tôn Tử thì khi đã dàn quân, bố trận xong là a la xô xung phong …Nhưng trường hợp này xung phong thế nào đây. “Hàng sống chống chết”, hàng sống chống chết, có mà ăn tát tai chứ chẳng chơi đâu.

Nhiều đêm nằm suy nghĩ vẫn không tìm ra giải pháp. Ninh gọi điện bảo

-       Mày làm người ta sợ.
-       Sao mày biết?
-       Loan nói vậy…

À …Cát vỗ bụng như vỗ trống. Có vậy mà không nhớ, Loan là bạn của cô giáo “sợ” đó mà. Cát chấm dứt màn pha đèn mà Loan gọi là “hù” vì sợ làm Jacqueline té, muốn đổi qua chiến thuật nhờ Loan bạn gái Ninh làm mai …Kế hoạch này thì hơi ẹ nhưng phải chịu thôi.

Nhưng” mưu sự tại nhân thành sự tại thiên”,chưa bắt đầu thì cả nước trời đầy gặp cơn đại hồng thuỷ, rừng xưa, thợ săn cùng nai đã tan bầy xẻ nghé.

 Sau bốn mươi năm ngồi ôn lại thấy mình bất tài vô tướng nhưng Cát không buồn. Biết ra sao ngày sau nếu như ngày đó …Hiện tại bây giờ bạn bè gặp lại nhau chuyện trò vui vẻ, kể lại những chuyên “bây giờ tôi mới kể”, nói theo kiểu của Thanh Cảm, để cùng vui, cùng buồn với nhau một thời quê hương khói lửa. Đông Nhi ơi, Thanh Hoà ơi, Jacqueline ơi, Ninh ơi, Loan ơi, các bạn ơi, hôm nay Cát bỗng dưng vui.

 Cát

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét