Chào Mừng


Hân Hoan Chào Mừng Quí Khách.

Lê Du Miên

Thứ Sáu, 9 tháng 4, 2010

Ngày Tháng Cũ Nghiêng Chao



30 năm trước.

Trung tuần tháng hai. Tôi rời xa Bồng Sơn , cũng có nghĩa là tôi xa em. Tôi về lại vùng đất hứa mà cha mẹ đã dành sẵn từ những ngày Họ bơi thuyền vượt biển từ bến đò Thượng Hộ Vạn vào Hải Phòng, rồi lên tàu há mồm buông đời mình trên đường đi, mắt nhắm để tưởng tượng về một chỗ mới xa xăm. Tháng hai đó tôi bỏ lại sau lưng chiến trường An Khê vừa chợt khai mào thuốc súng , tôi bỏ lại bạn bè kẻ ở Trà Quang, đứa ở Thiết Đính, đứa nằm Cù Mông, đứa ngủ giữa đỉnh Mang Giang gío hú. Tôi bỏ em thui thủi bóng mờ bên đầu cầu. Con sông Lại Giang vẫn chảy xuôi nỗi chia ly từ thượng nguồn An Lão. Một lần đi cho mãi mãi. Không còn nhìn thấy nhau trong đời.

Những ngày tháng ba. Long Bình nắng cháy. Nằm nghe những sục sôi của ngọn núi lửa vùng cao Buôn Mê mà trĩu nặng những ưu phiền. Ngóng tin em bình an nơi chốn cũ. Nhớ nhung...

Tháng Tư. Theo đơn vị lên ngự ở ốc đảo Trâm Vàng. Gò Dầu mùa này vẫn còn xuân. Tây Ninh vẫn bừng lên mùi hương trầm đạo hạnh. Ở Trâm Vàng ăn đại bác 130 ly và hoả tiễn. Thằng bạn mới cùng ăn thịt chó ở Hố Nai hôm qua giờ ngã lăn ra chết. Tôi vào Khiêm Hanh mở đường cho tiểu đoàn Biệt Động rút ra. Hạnh ngộ gặp Thằng Lưu, đứa bạn cùng khóa đã 7 năm ròng chưa gặp. Mừng thì ít mà lo lắng thì nhiều. Cối 82 rơi rải rác dọc theo hố giao thông hào. Hai đứa đội nón sắt uống chung một ca cà phê túi, khói thuốc capstan bốc cụm ưu phiền, hàn huyên chuyện mấy năm trước lúc còn mài kiếm dưới trăng vàng Dục Mỹ.

Cũng tháng Tư bỏ căn hầm ở Khách sạn Trâm Vàng về Long Khánh , trấn thủ Ngã ba Cua heo, nghe đời phiêu bạt , hẩm hiu giữa rừng cao su không còn chảy nhựa. Bên kia là những vườn chôm chôm ngút ngàn Bảo Bình, Bảo Định. Rong chơi cùng súng đạn dọc con lộ số 1. Gặp bè bạn 11 Dù. Bày trò chơi chiến tranh thủ thành Xuân Lộc. Bọn người "sanh Bắc tử Nam" dạt ra. Ta ngồi uống cà phê rung đùi giữa phố. Thuở thái bình thôn xóm hạn hẹp đang hồi phục sinh , bỗng từ đâu Ông Cụ gọi về. Đành bỏ vùng đất đỏ ba dan xuôi con lộ đã không đi từ bao năm trước về qua vùng Bình Giả trở lại đất Biên Thành . Ngồi chưa ấm đít , lại kéo nhau lên Trảng Bơm. Một tối kinh hoàng. Tôi đã mất tất cả những kỷ niệm của em, của bạn bè trong cái ba lô bỏ quên lại dưới giao thông hào. Trắng tay với nỗi buồn tiếc nuối.

29/4 Chạy dai sức trên xa lộ Biên Hoà. Trạm dừng chân để...tắm rửa là Ngã tư Thủ Đức. Hỗn độn dân quân. Đứng ngó theo con đường về chợ Nhỏ, nhớ Vũ đình Trường, đêm nào hương khói nặng một lời thề. Giờ chả lẽ cùng đường mạt vận. Tiếng pháo lệnh lại bắt đầu cho cuộc marathon mới. Các vận động viên bây giờ tự do không cần ghi danh trước. Chen nhau thi thố bằng đủ mọi phương tiện : chân, xe đạp, xe hơi, xe máy cầy, máy xới. Có nhiều người ngã lăn ra đường mà vẫn cố nhoài lên, rướn tiếp. Có những người đã nhắm mắt buông xuôi , không thể về điểm hẹn. Bùi ngùi, thê lương , ảm đạm. Những hạt mưa nhỏ lác đác. Ôi sao mà hoang mang đến thế.

Về tới cầu Sài Gòn , bỏ con Jeep giữa đường. Người Chị tốt bụng gọi vào nhà cho bộ quần áo như dân . Trút bỏ bộ quân nhung mà nước mắt lưng tròng. Tôi cùng Khang , Tới về Bạch Đằng, ghé nhà Hải Quân Hạm Trưởng , anh trai người tình của Tới , người nhà cho biết tàu đã ra khơi ngày 27. Buồn, thất vọng. Vào khách sạn ngủ free một tối. Ngày hôm sau xuống phố. Lang thang dưới làn đạn carbine từ những cao ốc của những ông nhân dân tự vệ.

30/4. Buổi trưa nghe tiếng :đầu hàng ". Nước mắt rơi....Súng của cánh dù vẫn còn nổ. Vài chiếc T54 vào phố chạy hối hả như điên. Người dân vào nhà đóng cửa. Đường phố chỉ còn xe nhà binh chạy ngược xuôi.

Tôi lang thang về Trương Minh Giảng , may mắn không ngờ gặp Cu Cử cùng đơn vị cũ. Biết tin nhau vẫn còn bình an sau cuộc đua chạy tiếp sức giữa đời.

Vài người bạn ở Ông tạ rủ tôi lấy băng đỏ đeo trên tay , chôm chiếc Jeep chạy về Biên trấn. Tôi lắc đầu. Đừng bôi lọ. Người ta đổ xô ra đường , xem khỉ về thành. Người ta đổ xô ra đường đi về hướng xa lộ tìm xác người thân. Tôi lang thang đi tìm mẹ già và em gái.

30/4. Xưa. Mất tất cả.
30/4. Những năm sau. Nhớ về tất cả từ những nơi Bù Loi, Bù xịa, Bù Đăng Bù Đốp áo rách, quần tua. Z30A in số sau lưng, bước đi xếp hàng cúi mặt. Rồi từ nước ngoài bao năm rồi tiếng quốc kêu đêm.

30 năm rồi mà hờn vẫn chưa nguôi. 30 năm rồi vẫn hướng về rừng xưa . Hổ giờ già khụm , long đong.


4/2005
ldm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét