chiếc tủ áo cũ
chiếc tủ áo vẫn đứng im
như trời trồng
ngày em đi chiếc tủ bỏ không
tôi nghe em
nhốt nỗi buồn mình trong đó
những con mọt gỗ
kêu cót két quanh đêm
nhai hơi hướm em
thành nhiều mảnh vụn
lâu rồi tôi không quét
những con dán xuất hiện như những tên biệt kích
chui qua khe gỗ hở
chạy vòng quanh như những vận động viên
công đồn tôi như những toán đặc công
mặt bôi đầy vết nhọ
chiếc tủ làm bằng tạp gỗ
không chịu nổi nỗi buồn tôi
mỗi ngày một phình ra
biến dạng dị kỳ
tấm gương phía trước bị co giật
kéo hình em méo mó thảm thương
cái trần nhà đè trên đầu em quá nặng
đứt dăm sợi tóc
rớt xuống những con đường
mang nhiều dấu bom dịch hạch
lê du miên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét