Đã ba giờ sáng.
Giấc ngủ chẳng tìm về. Tôi đờ đẫn với đôi mắt mở thao láo trong đêm. Ngoài kia
nhiệt độ đang xuống thấp nhất trong ngày. Trời lạnh 2 độ C. Một vài nơi trong
thành phố có tuyết rơi lác đác. Đêm sao dài và rộng như đại lộ. Những chiếc xe
chở đầy kỷ niệm , có chiếc ì ạch có chiếc vội vã đang chạy về bến. Bến xưa đã rêu
phong và bến nay cũng đã tóc bạc da mồi. Mặt đường cũng đã lắm ổ gà …Hồi chiều
tôi đã đọc “Giáng Sinh Ấm Áp” của Irene …Quán cà phê Thanh Thanh lại ẩn hiện
trong nỗi nhớ. Con đường Lê Lợi vừa như thân quen vừa như xa lạ, vỉa hè của rạp
hát Lê Lợi một chiều mưa năm nào như đánh động trong tôi, làm xôn xao một vùng
cổ tích. Vùng cổ tích đó có Phạm đình Ninh, có Bùi Kim Loan, có Irene, có Vinh,
có Liên, có Phát, có Sinh…và có cả hai người tôi chưa hề gặp mặt Thanh và HoàiThanh…
Chuyện xa
xưa lắm khi bước chân lãng du tìm về phố biển. Biển muôn đời vẫn buồn mênh mông.
Tôi bỏ biển Vũng Tàu. Bỏ bãi trước bãi sau để đến với biển Qui Nhơn yên bình hiền
hoà, tạm quên chuyện “Bích Câu Kỳ Ngộ” một phen đã làm tâm hồn mình sũng nước.
Tôi chợt mỉm cười gượng gạo khi nhớ lại một lần về phép từ quân trường, chở em
trên chiếc Honda 90. Em ngồi sau cười khúc khích “ trông anh giống như Quang
Trung, áo mão cân đai, bệ vệ oai hùng…”. Tôi giống Quang Trung? Không dám phạm
thượng, nhưng tôi đang bước trên đất Quang Trung, đang hít thở khí trời Quang
Trung và đang hoà mình trong dòng sinh hoạt của người Quang Trung và tôi …đã là
người “nẫu” trong gần sáu năm. Sáu năm không dài so với đất trời nhưng cũng đủ âm
vang kéo dài cả đời người.
Tôi và
Ninh là bạn thân vì cùng đơn vị. Tết năm 72. Tôi ghé về nhà Ninh chúc tết. Ninh
rủ tôi ghé nhà người bạn. Trên đường đi Ninh kể tôi nghe chuyện tình yêu như mơ
của Thanh Thanh. Chúng tôi bùi ngùi xúc động. Tới nhà Thanh bác gái mẹ Thanh “
hai cháu lên lầu đi bác trai ở trển …”Chúng tôi “dạ” và …một cô bé thật xinh,
thật dễ thương, đôi mắt đen, mái tóc stone làm khuôn mặt tăng thêm vẻ hiền thục.
Cô bé ấy sau này tôi biết là Vinh em gái của Thanh dẫn chúng tôi lên gác.Thật
ra tôi biết cô bé lâu rồi. Một chiều 24 Noel năm đó tôi đã từng theo cô bé đạp
chiếc mini từ quán cà phê Thanh Thanh tới tận nhà thờ chánh toà với dòng người đi
lễ trong tiếng chuông đổ ngân vang. Đến giờ này tôi phải xưng tội “ không phải
một lần mà hình như nhiều lần tôi đã đi theo cô bé”. Ba của Vinh bắt tay chúng
tôi, chỉ ghế mời ngồi. Chúng tôi xin phép được thắp nén nhang trên bàn thờ
Thanh. Nhìn tấm ảnh của Thanh, người Kinh Kha với đôi mắt mang một chút u buồn
tôi chợt nghĩ đến đời mình, thầm nghĩ thời chiến chinh vướng bận tình yêu sẽ chỉ
mang lại nỗi u trầm cho chính mình và cho người còn sống. Vinh mang trà ra, rót
trà vào tách” mời hai anh dùng nước”. Giọng Bắc pha chút “nẫu” nghe ngọt và duyên
ơi là duyên. Trà bốc khói thơm…có lẽ do bàn tay năm ngón búp măng của cô bé. Cám
ơn Vinh với tách trà năm đó.
Vó ngựa
chinh nhân chẳng có được dừng chân một chỗ. Tôi rời thành phố theo đơn vị ngược
xuôi. Thỉnh thoảng dăm ba giờ phép ghé vội về …Ngồi nhâm nhi ly cà phê nhìn phố
xá đông vui, thanh thản an bình. Đôi lần …một mình ngồi ở Thanh Thanh ngắm cô
cashier Phát thật xinh đẹp mà nhớ người. Nhắc tới Phát lại nhớ tới Bích, nhớ tới
Dung và vài mùa Giáng Sinh cũ. Ngôi thánh đường chánh toà lung linh đèn sao. Tiếng
hát của ca đoàn thánh thót ngân vang. Thân tâm an lạc trôi theo từng nốt nhạc,
quên hết sự đời.
Noel 73 tôi lang thang ở phố núi. “Phố núi cao
phố núi đầy sương”. Phố núi thật đẹp và sống động về đêm. “Đi dăm phút đã về chốn
cũ”. Lòng vòng rồi cũng về lại quán Băng, nhả khói thuốc nghe nhạc. Đời vẫn vui
dù tôi chẳng may mắn có em. Em vẫn ở mãi chân trời.
Noel 74 tôi
đi lễ nửa đêm tại nhà thờ Bồng Sơn. Một lễ Noel đơn sơ của thị trấn hoang tàn bởi
sự tàn nhẫn của đạn bom. Nhưng ở nơi đây tôi nhận rõ được niềm ước mơ của con
người. Niềm ước mơ cháy bỏng tâm can “xin Bình An dưới thế”. Xin mặt trời chiếu
rọi trên tất cả mọi người không phân biệt bạn hay thù. Trên đường đi lễ khuya về,
dưới gốc cây trứng cá , lối rẽ vào căn chòi tôi ngụ, vẫn còn một người đứng đó
chờ tôi để nói: “Merry Christmas”. Ôi ấm áp biết bao khi được nghe câu chúc đó
vào giữa đêm thánh này. Lòng tôi reo vui, tôi cũng nói: “Merry Christmas”. Đêm đó
tôi ngủ với nụ cười.
Những ngày tháng tiếp theo, phong ba bão tố nổi
lên xô đẩy nhau mỗi người mỗi ngả, phiêu bạt…kẻ ngược người xuôi , mất hút nhau
như những chiếc bóng dật dờ trong mưa, mỗi ngày mỗi tháng lại mờ thêm. Phố biển
đã như vỡ ra nhiều mảnh trong tôi. Rồi đến một ngày trời xui đất khiến, tôi tình
cờ gặp Liên trên “dactrung.com”.Nhờ Liên tôi gặp lại Vinh và… vòng vo tam quốc
một thời Qui Nhơn lại thành hình…
Cám ơn
Loan đã nhắc cho tôi vào đọc “Giáng Sinh Ấm Áp”. Cám ơn Irene đã viết một bài gợi
nhớ. Cám ơn tất cả những lời “còm”…Tất cả đã như thôi thúc trong tôi những mùa
Giáng Sinh cũ nơi phố biển, nhẹ nhàng với màu hồng tươi đẹp đã ùa về…Bây giờ nơi
đây đã hơn 5 giờ sáng. Tôi thức trắng đêm nay. Tôi rời chiếc laptop để chuẩn bị
đi làm. Đẩy cửa bước ra xe. Luồng khí lạnh tràn vào cơ thể làm tôi rùng mình. Bước
vào xe, sương mù làm mờ khung kính. Tôi lại bắt đầu cho một ngày như mọi ngày.
Tôi bật heat và gạt nước để lau kính xe, cho xe từ từ ra khỏi driveway, tôi nhấn
ga cho xe phóng đi trong một nuối tiếc thoáng qua :” Đã hơn bốn mươi năm rồi…Tất cả xa rồi.
Thật sự xa rồi”.
Cát
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét