sông
Phôi Pha
lạc ở giữa giòng sông
trơ thân cùng cồn cát
cháy lòng ta bởi nắng
vàng lá trúc quanh năm
không ngờ em là lúa
chín hường giải bình nguyên
ta yêu đời một thuở
khi mạ còn trinh nguyên
giòng sông xưa giờ đã
vướng bận đời vòng quay
đời đá ta tá lả
mắt mờ, mộng trắng tay
mưa trên hàng trúc biếc
ngày xưa qua thật nhanh
buồn lòng em câm điếc
chẳng nghe hiểu tình anh
ldm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét