anh đi làm goá bụa thân em
ngày nắng rang khô một búp sen
đêm về rụng vài hạt sương trắng
làm ướt nụ hoa chõi đầu ngành
anh đi lộn kiếp thành cơn gió
thổi xuống lưng em chiếc lá vàng
chiếc lá bám ngay vùng xương cụt
làm ngứa, khu em, gãi nhục nhằn
anh về, kiếp lộn , thành ma xó
núp ở môi em khúc khích cười
nụ cười đục nước, bùn ai khuấy
nát cả tương chao, nát sự đời
em niệm nam mô xin cứu khổ
mong anh rong chơi cõi niết bàn
đừng làm ma xó hay cơn gió
cù nhột da em chỗ trũng lầy
hãy để em thành đàn bà đói
đêm nghe mèo rú gọi bạn đời
thạch thùng tắc lưỡi cong đuôi đợi
em cong người, em gọi anh ơi
lê du miên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét