người săn mặt trời
hắn đeo cặp kiếng râm
của lão thày bói toán ở cạnh nhà
vừa bói quẻ tử cho chính mình chiều qua
hắn đứng trước tấm gương mỉm cười đắc ý
“ nếu như mình khoác chiếc áo chùng thâm
đội thêm chiếc khăn xếp, nhất định giống như một chiêm tinh gia”
bói quẻ “đù”
hắn bước ra khỏi nhà mỗi buổi sáng
vai đeo cung tên
miệt mài chạy dọc theo freeway, về hướng đông
mong tiếp cận mặt trời trước buổi chiều
buổi trưa hắn bước qua mặt trời mà không biết
chiều tàn hắn chợt nhận ra mặt trời xa lắc sau lưng
hắn quay lại thở dài
hắn đi săn mặt trời đã bao năm
chưa một lần được bắn…
sáng nay hắn lại ra đi
con mặt trời hiện ra đỏ ửng sau lùm cây
hắn rón rén leo lên một cái gò, ráp cung tên rồi nhắm …
mũi tên rời cung nghe tiếng phựt
một tia sáng loé lên, một tiếng nổ đùng thật lớn
làm rơi cặp kiếng thày bói
hất hắn té lăn…
trời ngập ngụa trong bóng tối
hắn tắt thở bằng nụ cười
thế giới bỗng bình yên…
lê du miên