lâu lắm mới về ngang căn nhà cũ
ngỡ ngàng nghe lại khúc thu xưa
thánh thót rơi đầy trên đôi tay những nỗi buồn
tròn như những hạt mưa đêm nay
lâu lắm mới chợt nhớ ra mình
gã say, say mãi một bóng hình
say chiếc áo màu vàng, vội bước qua trong nắng sớm
bên vườn
lâu lắm lại nhớ ra mình thân bướm
chập chờn bay
trên khóm cúc thu tàn
lâu lắm mới nhận ra đông đã sang
mà mê mẩn si tình bông hoa tuyết
anh vẫn nhớ em yêu hoa màu trắng
mà lòng anh hoa cứ rộ sắc vàng
để bao mùa lá rụng, thu sang
khoảng cách ấy vẫn ngổn ngang, chia lối
một đêm xưa mình nói về bóng tối
có ma, có bè, có quỉ đâm ngang …
anh thì muôn phần bối rối
mà riêng em, bình thản ….
em nhởn nhơ giữa thiên đàng
kệ cho anh rơi chín tầng địa ngục
em muôn đời ơn phúc
hoa đua sắc mặn mà …
trên đường em, những ngày qua
lâu lắm mới về ngang căn nhà cũ
gốc thông xưa vẫn xanh màu ngọc bích lụa là
mà dáng ai vừa khuất nẻo xa xa
như chợt mất trong anh một ước mơ, vỡ vụn …
lâu lắm mới về ngang căn nhà cũ
vườn hoa xưa, lá đã rụng hoa tàn
chợt xót xa hồn anh rã mục
giữa biển đời luân vũ điệu hợp tan
lê du miên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét